Cô nhìn gã đàn ông mắt lồi, ra lệnh: “Tất cả vũ khí trên tay, trên người các người, bỏ hết xuống đất! Nhanh lên! Tôi đếm tới ba! Ba… Hai…”Lâm Ngộ Phàm không cho chúng thời gian suy nghĩ, gã mắt lồi vội vàng đặt khẩu súng trên tay xuống trước.Lãnh đạo đã dặn không được làm liều, cứ xông lên thì cũng được đấy, nhưng lỡ đâu bà ta chết thì dễ, còn nếu không chết mà còn quay lại tính sổ, nói rằng bọn họ không coi trọng mạng bà ta, thì rắc rối càng lớn.Những kẻ đứng sau thấy thế cũng ngoan ngoãn đặt súng xuống đất.“Cả trên người nữa!” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương