Ngoài cửa sổ, trăng sáng sao thưa, đêm xuân dìu dịu.

Cơn hạn mấy tháng trời cuối cùng cũng gặp cơn mưa rào đúng lúc, đến mức Lâm Ngộ Phàm phải bấu chặt lấy chăn, cuối cùng thì không nhúc nhích nổi.

Triệu Chi Ngạo vẫn chưa thấy đủ, ghé sát bên tai cô thì thầm:“Thêm lần nữa nhé?”

Lâm Ngộ Phàm còn chưa kịp trả lời, chợt nghe thấy tiếng khóc con nít văng vẳng xa xa.

Cô đẩy anh ra:“Anh nghe thấy không? Hình như Nguyên Bảo khóc đấy.”