Lâm Ngộ Phàm đúng là đã đọc – hôm qua Vương Mục Tầm còn đặc biệt mang đến cho cô xem.Nhưng cô chỉ mỉm cười lắc đầu:“Số mới nhất thì chưa, mấy số trước tôi có xem qua vài lần. Tôi không thích tạp chí Phong Hoa, từng câu từng chữ của họ đều toát ra cái kiểu giáo huấn cao ngạo, có lẽ không hợp với người thô tục như tôi.”Phóng viên truy hỏi tiếp:“Tổng biên tập tạp chí Phong Hoa, Xuy Trúc, trong số mới nhất có viết bài bình luận cho rằng tiểu thuyết của cô chỉ là rác rưởi vô bổ, chỉ những kẻ ít học mới thích đọc. Về việc này, bà Triệu có suy nghĩ gì?”Lâm Ngộ Phàm mỉm cười đáp:“Tôi khuyên anh ta đừng có than vãn ốm yếu nữa, chờ đến khi anh ta viết được một tiểu thuyết bùng nổ như Vụ Cướp Vàng Kinh Thiên rồi hãy bàn chuyện cái gì là rác rưởi. Còn nữa, anh ta nói độc giả của tôi là những người không có học vấn – theo tôi thấy, một kẻ vừa tự cao tự đại, vừa ăn nói ngông cuồng như vậy, chẳng những không có học thức, mà còn thiếu giáo dưỡng – chẳng khác nào một con chó bất lực chỉ biết sủa nhặng lên thôi.”Các phóng viên tròn mắt sửng sốt – cứ tưởng bà Triệu sẽ né tránh trả lời, ai ngờ cô lại mỉm cười mà gọi đối phương là “con chó bất lực sủa nhặng”! Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương