Nhìn lớp tuyết trắng xóa trước nhà, hàng cây phía xa như khoác lên mình lớp áo bạc rực rỡ, Lâm Ngộ Phàm thật không ngờ Cảng Thành lại có thể có tuyết rơi dày đến vậy.

Triệu Chi Ngạo đứng ngay sau lưng cô, đã thay đồ chỉnh tề, khoác áo dạ đàng hoàng, hoàn toàn khác hẳn với hình ảnh “thú hoang” ban đêm.

“Sáng sớm tuyết dày hơn, giờ đã bắt đầu tan rồi. Em mặc ít quá.” Anh dang rộng áo khoác, ôm cô vào trong lòng. “Mau mặc dày hơn đi.”

Lâm Ngộ Phàm nhớ mãi cơn tuyết này là vì kiếp trước cô mang cả vali lông thú đến Cảng Thành, nhưng những năm sau đó mùa đông đều chẳng lạnh. Khi ấy người Cảng Thành bảo rằng, trận tuyết năm 1949 này đã sớm “tạm ứng” cái lạnh cho vài năm tiếp theo.

“Đêm qua em mơ một giấc mơ.” Cô nói.