Trong phòng riêng, các món ăn đã được dọn lên đầy đủ, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện.Nói đến những dự đoán trong chuyên mục Hỏi thầy bói, Cố Tuệ Linh tò mò: “Sao các anh lại không lo lắng nếu dự đoán sai?”Lâm Ngộ Phàm không thể nói thẳng: chúng tôi không phải đang dự đoán, mà chỉ đang nói sự thật.Cô mỉm cười giải thích: “Tôi không phải là không lo dự đoán sai. Sai thì cũng là chuyện bình thường. Ý tôi lúc nãy là, tôi không sợ dự đoán sai sẽ làm mất danh tiếng của tạp chí. Một chuyên mục nhỏ trong số đầu tiên, nếu không thành công thì đổi chủ đề khác thôi. Loại dự đoán này, nếu đúng thì mọi người sẽ nhớ mãi, còn nếu sai, có khi người ta chỉ cười cho qua, thậm chí chẳng ai để tâm.”Cố Tuệ Linh liên tục gật đầu: “Đúng là như vậy. Cũng như đi chùa xin xăm, nếu linh nghiệm thì nhớ suốt đời, còn nếu không, thì sẽ tự giải thích là nhờ thần tiên giúp mình tránh được tai họa.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương