Trong phòng phảng phất mùi ngột ngạt vì không khí không lưu thông.Xung quanh yên ắng đến mức, Vương Lục có thể nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch.Sau gáy hắn có một vật cứng lạnh áp vào — nếu hắn đoán không lầm, thì đó là khẩu súng.Giọng nói vừa nãy bảo hắn đừng cử động nghe rất quen, hình như là của đội trưởng mới Tiếu Tắc Bằng, nhưng hắn không dám chắc chắn.Khẩu súng trên người hắn, ngay khoảnh khắc bị khống chế, đã bị người phía sau tháo mất. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương