Vân Túc?

Hạ Tinh không ngờ Kỳ Gia Bình lại hỏi thẳng thừng như vậy, khiến cậu sững sờ trong giây lát.

Chuyện giữa cậu và Vân Túc, cậu vẫn chưa định công khai.

Thấy Hạ Tinh do dự, Kỳ Gia Bình nở nụ cười nhàn nhạt, trong mắt đã đoán được câu trả lời.

“Tôi biết rồi.

Khóe miệng anh mang theo chút cay đắng. Dù rất buồn và khó mà giữ được sự bình tĩnh, anh vẫn quyết định không nhắc lại chuyện này nữa.

Kỳ Gia Bình nhẹ nhàng chuyển chủ đề, hoàn toàn không để lộ bất kỳ cảm xúc nào vượt quá mức.

“Cậu muốn ăn gì?

Nghe câu hỏi của anh, Hạ Tinh hiểu rằng, có lẽ Kỳ Gia Bình đã đoán ra mối quan hệ giữa cậu và Vân Túc.

Cậu mím môi, không trả lời câu hỏi, mà quay lại chủ đề trước.

“Tôi và Vân Túc đúng là đang hẹn hò, nhưng bọn tôi chưa định công khai đâu.

Hạ Tinh không muốn sự nghiệp của Vân Túc bị ảnh hưởng vì chuyện này.

Kỳ Gia Bình siết chặt tay lái, trong lòng tràn ngập nỗi bức bối không nói nên lời.

Thế nhưng, biểu cảm trên gương mặt anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, dịu dàng như mọi khi:

“Ừ, tôi không ngờ cậu lại ở bên anh ta.

“Nhưng bây giờ điều quan trọng hơn là cậu muốn ăn gì, nếu không tôi không thể lái xe được.

Ánh mắt anh thoáng nét cười khi nhìn Hạ Tinh.

Dù biết cậu đã có bạn trai, nhưng may thay, họ chưa kết hôn. Dẫu Vân Túc đã theo đuổi được cậu, điều đó không có nghĩa là Kỳ Gia Bình hoàn toàn mất cơ hội.

Chỉ cần anh còn ở bên cạnh Hạ Tinh, dù chỉ là bạn bè thì đã sao?

Anh tự nhủ, sớm muộn gì mình cũng sẽ có cơ hội.

Nghĩ như vậy, lòng anh dễ chịu hơn nhiều.

Lúc này, Hạ Tinh cũng nhận ra bụng mình đang réo ầm ĩ vì đói.

“Tôi ít khi ăn ngoài, anh có thể gợi ý một nơi anh thấy ổn không?

Hạ Tinh tựa vào ghế, liếc nhìn anh rồi nói.

“Được thôi.

Kỳ Gia Bình cảm thấy, chỉ cần được ở bên Hạ Tinh một cách yên bình thế này, đã là hạnh phúc rồi.

Anh lái xe đến một quán ăn nhỏ nằm trong con ngõ vắng. Lúc đó trời đã nhá nhem tối, ánh đèn sáng rực, khói bếp lượn lờ.

Dưới tán cây, bàn ghế nhựa được bày kín, người ngồi chật ních, tiếng trò chuyện rôm rả vang khắp nơi.

Hương thơm ngào ngạt lan tỏa, khiến bụng Hạ Tinh càng thêm cồn cào.

“Đây là nơi hồi nhỏ tôi thường đến. Quán này nổi tiếng với món xiên que, khách từ xa cũng hay tìm đến để thưởng thức.

Sau khi đỗ xe, Kỳ Gia Bình đi phía sau Hạ Tinh. Hai người đàn ông với chiều cao tương đương, đứng cạnh nhau tạo nên một khung cảnh cực kỳ hút mắt.

Những cô gái đi ngang qua không khỏi đỏ mặt, rụt rè liếc nhìn họ.

“Ừ, chắc hương vị cũng ngon lắm.

Hạ Tinh chỉ chú tâm vào món xiên que ở đây, hoàn toàn không để ý đến việc Kỳ Gia Bình nói rằng đây là nơi anh thường lui tới hồi nhỏ.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, đôi mắt Hạ Tinh ánh lên vẻ rực rỡ hơn, khí chất của cậu chính là kiểu mà Kỳ Gia Bình thích. Vì vậy, anh gần như không thể cưỡng lại được sức hút của Hạ Tinh vào bất kỳ lúc nào.

“Đi thôi.

Không biết Kỳ Gia Bình đang nghĩ gì, thấy anh thất thần, Hạ Tinh ngước lên nhìn anh một cái, thúc giục.

Kỳ Gia Bình lập tức nở nụ cười, “Ừ.

Hai người loay hoay một hồi mới tìm được chỗ ngồi. Họ chọn đầy hai bát xiên que to mà chỉ hết có 100 tệ.

Về chỗ ngồi, Hạ Tinh cười nhìn Kỳ Gia Bình: “Anh không phải cố tình giúp tôi tiết kiệm tiền nên mới chọn chỗ này chứ?

“Sao nào? Giúp cậu tiết kiệm mà còn không hài lòng? Đàn ông tốt như tôi, cậu tìm đâu ra nữa?

“Tsk, tsk!

Hạ Tinh coi câu nói của anh như một trò đùa, cả hai bật cười vui vẻ rồi ăn uống thoải mái.

Khi về đến biệt thự, đã là 9 giờ rưỡi tối.

Biết tửu lượng mình không tốt, Hạ Tinh không uống nhiều. Do đây là địa chỉ nhà riêng của Vân Túc, cậu bèn lấy cớ từ chối đề nghị đưa về nhà của Kỳ Gia Bình.

Bước vào phòng khách, Hạ Tinh liền thấy Vân Túc đang ngồi trên ghế sofa. Khuôn mặt tuấn tú của anh phủ một lớp băng giá, bầu không khí xung quanh lạnh đến mức ngột ngạt.

Hạ Tinh khẽ khựng lại, bước chân như muốn dừng nhưng vẫn cố gắng bước tới.

“Còn biết đường về sao?

Ánh mắt Vân Túc vẫn dán vào chiếc máy tính bảng, nhưng lời nói đầy châm chọc. Anh thậm chí không buồn ngẩng đầu nhìn Hạ Tinh, nhưng trong giọng nói đã lộ rõ sự tức giận.

Hạ Tinh nín thở, cảm giác có chút tội lỗi.

“Tôi tắt điện thoại mất rồi. Ban đầu định nhắn cho anh, nhưng rồi quên.

Tất nhiên, cậu đang nói dối. Ban đầu Hạ Tinh nghĩ chỉ đi ăn nhanh, không ngờ lại về muộn thế này. Vừa thấy thái độ của Vân Túc, cậu lập tức nhận ra mình sai và cố tìm lý do để xoa dịu tình hình.

“Ồ? Đúng là tắt máy đúng lúc thật.

Phớt lờ giọng điệu mỉa mai của anh, Hạ Tinh chủ động bước tới, ngồi xuống bên cạnh.

“Sao thế? Lạnh lùng với tôi đấy à?

Cậu cố tình hỏi, như thể không biết chuyện gì.

“Hạ Tinh, hẹn hò với Kỳ Gia Bình có vui không?

Thật nghĩ rằng anh không biết gì sao?

Đôi mắt đen sâu thẳm của Vân Túc rơi thẳng vào người cậu, không chút biểu cảm, khó phân rõ anh đang vui hay giận.

Sự bình thản đó càng khiến Hạ Tinh cảm thấy lạnh sống lưng.

Cậu đưa tay sờ mũi, cảm thấy mình đã bị bắt tại trận.

“Anh theo dõi tôi sao?

Thay vì thú nhận chuyện đi cùng Kỳ Gia Bình, Hạ Tinh chọn cách hỏi ngược lại.

“em là người của tôi. em đi đâu, gặp ai, nói gì, tôi đều phải nắm rõ.

Giọng Vân Túc lạnh lùng, không chút đùa cợt, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh. Từng chữ như bật ra từ kẽ răng, thể hiện sự kiểm soát mạnh mẽ của anh.

Anh không muốn bất cứ ai, dù chỉ là một chút, thèm khát người thuộc về mình.

Đôi mắt sâu thẳm của Vân Túc như nhìn thấu mọi thứ, khiến Hạ Tinh cảm thấy không thoải mái.

Ý anh là, mọi việc cậu làm, anh đều biết rõ?

Sự bất an trỗi dậy trong lòng, biểu cảm của Hạ Tinh trở nên phức tạp.

“em mặc áo sơ mi anh ta tặng, rồi đi hẹn hò với anh ta.

Ánh mắt lạnh lẽo của Vân Túc rơi xuống chiếc áo của Hạ Tinh, giọng nói chua chát đầy châm chọc, như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào lòng cậu.

“Cút đi, anh coi tôi là cái gì hả?

Cậu tự biết mình đã có bạn trai, nên luôn chú ý giữ khoảng cách với Kỳ Gia Bình.

Chỉ là một bữa ăn, cậu không hiểu tại sao Vân Túc lại phải bận tâm đến thế.

Hơn nữa, ý của Vân Túc chẳng khác nào ám chỉ rằng cậu đang mập mờ với người khác khi đã có bạn trai. Điều này chẳng phải nghi ngờ phẩm chất của cậu sao?

Không thể chịu được.

“Vân Túc, ngay cả chuyện này anh cũng không tin tôi sao?

Hạ Tinh nói thêm, “Chiếc áo sơ mi này từ đâu mà có, chắc anh đã biết rõ rồi, tôi không cần phải giải thích thêm nữa.

Dù sao, chuyện của cậu, Vân Túc biết rất rõ. Việc nhắc lại chẳng có ý nghĩa gì.

“Tôi tin.

“Nhưng em cần rời khỏi tòa báo Juily, cắt đứt với Kỳ Gia Bình. Tôi sẽ sắp xếp mọi thứ cho em .

Ánh mắt Vân Túc nhấc lên, giọng nói như một mệnh lệnh lạnh lùng, không hề có chút cảm xúc.

Vân Túc vốn đã là người xa cách, nhưng khoảnh khắc này, Hạ Tinh cảm thấy anh đặc biệt xa lạ.

“Tôi không đồng ý.

Hạ Tinh cũng nghiêm túc hẳn lên, đôi mắt sáng trong tràn đầy sự kiên định:

“Đây là chuyện riêng của tôi, tôi không muốn bất kỳ ai xen vào.

Dù đó là bạn trai của cậu, Vân Túc, thì cũng không có lý do để can thiệp.

“Bất kỳ ai?

Khuôn mặt điển trai của Vân Túc phủ đầy băng giá.

“Bây giờ em coi tôi là bất kỳ ai sao?