Hạ Tinh trả lời như vậy.

Nghe câu trả lời của cậu, giám đốc Trương nheo mắt cười: “Hạ Tinh, cái tên hay đấy.

Giám đốc Trương vốn là người lăn lộn lâu trong chốn phong nguyệt, thấy cậu không nói rõ ai gọi mình đến, ông ta lập tức cho rằng Hạ Tinh tự ý đến đây.

Ý đồ đương nhiên là để tự quảng bá bản thân, mong được những ông chủ như họ sủng ái.

Ông ta lập tức thích thú với cậu trai trẻ trước mặt, không ngần ngại kéo tay Hạ Tinh, định lôi cậu lại gần.

Đang trong hứng khởi, giám đốc Trương hoàn toàn quên mất, hôm nay gian bao này chính là căn phòng xa hoa nhất trên tầng thượng, không phải nơi ai cũng có thể vào.

Hạ Tinh không hiểu người đàn ông này đang định làm gì, nhưng ánh mắt trắng trợn kia khiến cậu cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Đây là cuộc gặp của Vân Túc, dù không thoải mái, nhưng vì phép lịch sự, Hạ Tinh quyết định nhẫn nhịn.

Là bạn trai của Vân Túc, cậu không muốn gây phiền phức cho anh.

Tuy nhiên, Hạ Tinh không ngờ, chính sự nhẫn nhịn của cậu đã khiến giám đốc Trương hiểu lầm nghiêm trọng.

Ông ta bật cười lớn, bàn tay mỡ màng định chạm vào eo Hạ Tinh.

“Cục cưng à, ngồi lên lòng tôi nào.

Giọng nói dụ dỗ của giám đốc Trương vang lên, khiến Hạ Tinh lập tức cảm thấy buồn nôn. Lúc này, cậu mới phát hiện, người phụ nữ trong lòng ông ta không biết đã rời đi từ lúc nào, như thể cố ý nhường chỗ cho cậu.

Ngay khi bàn tay bẩn thỉu kia sắp chạm vào eo mình, Hạ Tinh lùi lại một bước, thẳng thừng gạt tay giám đốc Trương ra khỏi tay mình.

Sắc mặt giám đốc Trương lập tức trở nên lạnh lẽo, ánh mắt nhìn cậu như đang nhìn một con kiến hèn mọn.

Ông ta cười lạnh, ánh mắt tràn ngập sự khinh miệt:

“Đều là đi bán thân cả, bày đặt làm giá cao quý cái gì?

Những lời của giám đốc Trương khiến Hạ Tinh lập tức tỉnh ngộ.

Hóa ra, ông ta đã hiểu lầm.

Ông ta nghĩ cậu là “trai bao.

Hạ Tinh mím chặt môi, ánh mắt lộ ra vẻ cao ngạo: “Tôi đến đây để tìm bạn. Nếu ông cần dịch vụ đặc biệt, hãy liên hệ nhân viên phục vụ.

Nói xong, cậu chẳng buồn để ý đến người đàn ông này nữa, định rời đi.

Chỉ là, cậu chưa kịp đi thì giám đốc Trương đã lớn tiếng:

“Tìm người? Hừ! Không cần biết cậu tìm cái gì, hôm nay tôi nhất định phải có được cậu!

Giám đốc Trương rõ ràng đã nổi giận, giọng nói mang theo sự tức tối, vang vọng khắp gian phòng, tạo ra một bầu không khí nặng nề.

Mọi ánh mắt từ những ông chủ và các cô gái xung quanh đều đổ dồn về phía ông ta.

Không ai dám lên tiếng cứu vãn tình hình.

“Muốn người của tôi, chẳng phải giám đốc Trương nên nói với tôi một tiếng trước sao?

Một giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo pha chút ý cười bất chợt vang lên. Nhưng nụ cười ấy, lạnh lùng đến mức khiến người ta cảm giác như có băng giá ngưng tụ trong không khí.

Ngay lập tức, áp lực trong căn phòng tăng vọt, khiến không khí trở nên ngột ngạt, làm mọi người khó thở.

Vân Túc xuất hiện.

Những ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng nâng ly rượu vang, đôi chân vắt chéo một cách tao nhã. Dáng vẻ ung dung, kiêu hãnh mà quý phái.

Ánh mắt lạnh lẽo như băng nhìn thẳng tới, khiến giám đốc Trương cảm thấy chân như nhũn ra, suýt nữa thì quỳ xuống.

Ông ta... ông ta không hề biết chàng trai trẻ này là người của Vân Túc.

“Vân... Vân tổng, nếu đây là người của ngài, tôi quả thật đã mạo phạm.

“Tôi... tôi thật sự không biết cậu ấy là người của ngài, mong Vân tổng đừng để bụng.

Vừa nói, trên mặt giám đốc Trương lộ ra vẻ cầu xin.

Trước mặt bao nhiêu người như vậy, ông ta đã hạ mình đến mức này rồi. Là người trọng thể diện, điều này đối với ông ta mà nói không hề dễ dàng.

Ông ta lại quay sang xin lỗi Hạ Tinh một cách chân thành, cuối cùng cũng được cậu tha thứ. Nhờ đó, Vân Túc không nói gì thêm, coi như ngầm đồng ý bỏ qua.

“Lại đây!

Vân Túc mở lời, thốt ra hai chữ với giọng đầy sủng ái.

Những người phụ nữ ở đây, ai mà không muốn được Vân Túc để ý và gần gũi? Nhưng anh không cho bất kỳ ai trong số họ lại gần. Bây giờ thấy Hạ Tinh dễ dàng ngồi xuống bên cạnh anh, ánh mắt ganh tị của họ như muốn phun ra lửa.

Điều đáng ghét hơn là, Vân Túc còn tự tay đút trái cây cho cậu ăn.

Tương tự, những ông chủ khác ở đây cũng thèm muốn Hạ Tinh.

Một chàng trai thanh tú, làn da còn mịn màng hơn phụ nữ, khí chất trong sáng nhưng lại pha chút gợi cảm, cùng đôi mắt long lanh như ánh sao... đúng là cực phẩm trong các cực phẩm.

Họ thèm thuồng, nhưng không thể làm gì. Hạ Tinh là người của Vân Túc, ngay cả nhìn lâu cũng khiến họ run sợ, huống hồ là nghĩ đến chuyện chiếm hữu.

“Ngon không?

Vân Túc lấy khăn lau khóe miệng cho cậu, thân mật hỏi.

Hạ Tinh không thấy hành động này có gì sai, rất tự nhiên há miệng: “Thanh long.

Vân Túc xiên một miếng đặt vào miệng cậu.

Hạ Tinh nhai kỹ rồi thốt lên: “Ồ, cái này ngon thật.

Vân Túc kiên nhẫn đút, Hạ Tinh ngoan ngoãn ăn, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi ánh mắt của người khác.

Ban đầu, những ông chủ và phụ nữ ở đây còn ngạc nhiên khi thấy cảnh Vân Túc đút trái cây cho Hạ Tinh, nhưng sau đó quen dần nên cũng chẳng để tâm nữa, ai lo việc của người nấy.

“Đúng rồi, Vân Túc, anh gọi tôi đến đây làm gì vậy?

Hạ Tinh nhìn không khí ồn ào nơi này, nhíu mày hỏi.

“em không phải phóng viên giải trí sao?

Vân Túc hơi ngước mắt, giọng bình thản hỏi.

Hạ Tinh gật đầu, nhưng điều đó liên quan gì đến chuyện cậu là phóng viên giải trí?

Đang lúc Hạ Tinh cau mày suy nghĩ, cậu bất chợt nhận ra trong đám đông ở đây có một diễn viên mà mình quen biết. Lúc mới vào, cậu nghĩ tất cả đều xa lạ, nhưng giờ nhìn kỹ lại thì thấy vài người là đạo diễn nổi tiếng, thậm chí còn có cả một vài diễn viên.

Trong khoảnh khắc, Hạ Tinh hiểu ý của Vân Túc.

Hóa ra anh gọi cậu tới đây là để tìm tư liệu sao?

Ý tưởng này cũng không tồi.

“Hiểu rồi!

Hạ Tinh giơ tay ra hiệu “OK, ý bảo cậu đã nắm rõ.

“Bạn tôi đến đây là để kiếm cơm. Các vị ngồi đây đều đang làm ăn phát đạt, tôi nghĩ sẽ không đến mức tiếc mà không giúp đỡ bạn tôi chứ?

Vân Túc lên tiếng, âm lượng không lớn nhưng từng chữ lại vang rõ mồn một vào tai từng người.

Lời nói của anh nghe như đang thương lượng, nhưng ẩn sâu trong từng câu chữ lại là sự uy hiếp mơ hồ.

Những người ở đây đều là cáo già tinh ranh, làm sao không hiểu ý của Vân Túc?

Không ai dám từ chối, dù không rõ nên giúp thế nào, nhưng ai cũng tranh nhau lên tiếng đồng ý.

“Giúp chứ, giúp đỡ bạn của Vân tổng là chuyện nên làm.

“Được giúp Vân tổng là vinh dự của chúng tôi.

...

Tất cả đều vô cùng nhiệt tình.

“À, suýt nữa quên không nói, bạn tôi là phóng viên giải trí, làm việc cho Juily.

Vân Túc lại bình thản bổ sung.

Những lời này khiến không khí vốn sôi động trong phòng đột ngột chìm vào im lặng như tờ.

Phóng viên giải trí?

Phóng viên giải trí chính là điểm yếu chí mạng của họ. Tại sao lại là phóng viên giải trí? Nếu là chuyện khác thì họ có thể giúp bất cứ điều gì, nhưng giúp một phóng viên giải trí thì cái giá phải trả... có phải hơi quá lớn rồi không?

Mọi người rơi vào trạng thái im lặng đầy bối rối, nghi ngờ rằng mình đã bị Vân Túc gài bẫy.

Thế nhưng, miệng họ đã hứa, giờ sao có thể lật lọng vô cớ?

Dù khó chịu đến đâu, họ cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

“Được, Vân tổng, tôi sẽ cố hết sức giúp cậu trai này.

“Ừm.

“Được rồi.

...

Mỗi người một câu, không ai dám từ chối trước áp lực mạnh mẽ từ Vân Túc, đành bất đắc dĩ mà đồng ý.

“Thế là được rồi, em xem đấy, nhiều người sẵn lòng giúp em thế này, ngoan, đi thu thập tư liệu đi.

Vân Túc nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của Hạ Tinh, giọng điệu sủng ái dỗ dành.

Hành động này như một cú đánh mạnh vào lòng tự trọng của những người trong phòng.

Giết người diệt tâm!

Vừa ép họ phải chịu thiệt, lại vừa công khai phát “cẩu lương” (thức ăn cho chó - ý chỉ khoe ân ái), làm họ vừa giận vừa bất lực.