“má nó, Vân Túc, anh phát tình rồi chắc?

Kiểu tình tiết tổng tài bá đạo này, Hạ Tinh thật sự không thể nhập tâm nổi.

cậu bật người một cái như cá chép, lộn nhào trên giường rồi lăn xuống mép bên kia.

Hai chân đáp xuống sàn, cậu đứng thẳng dậy, phủi tay một cái.

Nhìn động tác lộn ngược của cậu , khóe môi Vân Túc cong lên một nụ cười tà mị: “Chuyện vừa nãy còn chưa giải quyết, em bực tức như vậy, chẳng lẽ không định giải thích với tôi?

Vân Túc không phải kiểu người cố chấp không chịu xuống nước, mà giữa hai người, nếu muốn ở bên nhau lâu dài, thì một số hiểu lầm nhất định phải được hóa giải.

Rõ ràng lúc nãy anh đã nhận ra Hạ Tinh đang giận dỗi.

Hạ Tinh không đáp, tựa vào cửa sổ sát đất, cầm chậu xương rồng đặt bên cạnh, bắt đầu nhổ từng chiếc gai trên đó.

cậu cố tình giữ im lặng, với dáng vẻ như thế này, rõ ràng là đang chơi trò chiến tranh lạnh.

Khóe miệng Vân Túc lại nở một nụ cười mơ hồ, anh bước chậm rãi tới gần, dừng lại trước mặt Hạ Tinh.

Bóng dáng cao lớn của anh đổ xuống, bao phủ hoàn toàn cơ thể Hạ Tinh trong bóng tối. Hạ Tinh như chẳng nhận ra, tiếp tục đặt chậu xương rồng trở lại chỗ cũ.

“Gì thế…

Hạ Tinh ngẩng đầu lên, định mở miệng, nhưng ngay sau đó, mắt cậu tối sầm, đôi môi đã bị người đàn ông kia chiếm lấy.

“Ưm!

Người này đúng là chẳng bao giờ nói lý lẽ, cứ thế lao đến và hôn cậu .

Hạ Tinh càng cố đẩy ra, Vân Túc lại càng ôm chặt hơn.

Sức của Hạ Tinh không bằng anh ta, chỉ có thể để mặc cho anh làm theo ý mình.

Nhưng tại sao cậu lại phải chịu đựng thế này? Hạ Tinh không cam lòng.

Vậy nên, cậu mạnh mẽ đáp trả nụ hôn, thậm chí còn muốn đoạt lại thế chủ động.

Dù Hạ Tinh chưa từng yêu đương, nhưng cậu cũng đã “thấy lợn chạy,“ nên về mặt tình cảm, cậu đâu kém kinh nghiệm hơn Vân Túc.

“Đau đau đau đau!

Ban đầu, Hạ Tinh đã thành công đè Vân Túc xuống giường, cứ tưởng rằng nhịp điệu tiếp theo sẽ nằm trong tay mình. Ai ngờ, tên này lại trực tiếp dùng bàn tay to lớn giữ chặt lấy eo cậu .

Khi ôm eo Hạ Tinh, chiếc thắt lưng của Vân Túc vô tình cấn vào phần bụng của cậu , khiến Hạ Tinh đau đến co rúm cả người.

Giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên, khiến đầu óc Vân Túc như ong ong, đến mức có phần mê mẩn.

Hai người đổi vị trí, giờ đây Vân Túc lại là người nằm trên.

Bàn tay lớn, rộng của anh nhẹ nhàng xoa dịu chỗ bụng đau của Hạ Tinh, giọng nói trầm thấp mang chút ý cười khẽ lướt qua tai cậu :

“Để tôi làm đi, em không kiểm soát nổi đâu.

Cơ thể Hạ Tinh bị anh ghì chặt, bụng thì bị anh xoa nhẹ, lời nói vừa thốt ra đã bị anh phản bác.

Đúng là nỗi nhục lớn.

Hạ Tinh thầm hạ quyết tâm trong lòng, sau này nhất định phải là người chiếm thế thượng phong.

Hôm sau, Hạ Tinh cùng Vân Túc đến nhà của Giang Tình.

Mẹ của Giang Tình đang vuốt ve một con mèo, ngồi nghe nhạc kịch trong vườn. Dù tuổi không lớn, nhưng từ nhỏ bà đã tiếp xúc với nhạc kịch và rất yêu thích.

Khi Hạ Tinh và Vân Túc vừa bước xuống xe, tiếng nhạc kịch đậm phong cách cổ điển từ khu vườn đã vọng đến tai họ.

Quản gia bước ra tiếp đón, báo rằng đã nhận được thông báo từ phu nhân, biết hôm nay Vân Túc sẽ đến.

Theo lời phu nhân, quản gia dẫn hai người đi về phía khu vườn.

Nhưng trước khi họ kịp rời đi, Giang Tình vừa bước từ trên lầu xuống đã nhìn thấy cảnh này.

“Anh họ Vân Túc?

Đôi mắt cô sáng rực lên như sao, vui mừng chạy ra ngoài.

Nhìn thấy đúng là Vân Túc, cô không giấu nổi sự phấn khích, lập tức lao đến định ôm lấy eo anh.

Nhưng Vân Túc né sang một bên, tránh đi.

“Anh họ Vân Túc...

Ánh mắt Giang Tình thoáng hiện nét thất vọng, giọng cô yếu ớt, làm ra vẻ đáng thương, nhưng không làm dấy lên bất kỳ cảm xúc nào từ người đàn ông trước mặt.

Vân Túc nhìn về phía quản gia, giọng nói lạnh nhạt:

“Không phải định dẫn tôi đi gặp phu nhân sao?

“Vâng, mời cậu Vân theo tôi.

Nhìn bóng lưng ba người rời đi, Giang Tình buồn bực không thôi. Đến lúc này, cô mới để ý thấy có một người đàn ông đứng cạnh anh họ Vân Túc.

Bóng lưng người này trông rất quen, nhưng cô không nhớ đã gặp ở đâu.

Không nghĩ ra thì thôi, Giang Tình quyết định bỏ qua.

Cô lén theo họ đến một đình nghỉ mát trong vườn. Ở đó, anh họ Vân Túc và người đàn ông kia chào hỏi mẹ cô rồi ngồi xuống.

Lúc này, Giang Tình mới nhận ra, con mèo trong lòng mẹ cô chính là Da Vinci.

Bị anh họ Vân Túc nhìn thấy... Xong đời rồi.

Dù muốn ngăn cản cũng đã quá muộn, vì mọi chuyện đã bại lộ.

Hơn nữa, vừa lúc cô đứng đó, chưa kịp ngồi xuống, thì giọng nói của Vân Túc đã vang lên:

“Dì, dì thích con mèo đang ôm lắm sao?

Bàn tay bà Giang nhẹ nhàng vuốt tai của Da Vinci, con mèo giật giật tai một cách đáng yêu.

“Đúng vậy, con mèo này tên Da Vinci, rất ngoan ngoãn, sáng nay còn nằm trên đùi ta nghe lời lắm.

Bà Giang cười rất hiền hòa.

Hạ Tinh có ấn tượng tốt với bà Giang, thấy bà là một người phụ nữ dịu dàng, tốt bụng. Nhưng cô con gái Giang Tình lại là một trời một vực.

Hạ Tinh vẫn nhớ rõ những lời đe dọa cay nghiệt của cô ta. Dù hiện giờ anh đang sử dụng cơ thể của chính mình, nhưng khi đối mặt với Giang Tình, anh vẫn không thể tỏ ra thân thiện nổi.

Nghe mẹ mình nói vậy, Giang Tình lập tức mở miệng định giải thích, nhưng chưa kịp lên tiếng, Vân Túc đã liếc cô một cái.

Ánh mắt lạnh lẽo đó khiến gương mặt Giang Tình cứng đờ, không biết phải làm sao.

“Dì, đây là mèo của cháu, hôm qua bị Giang Tình bắt đi.

Vân Túc không hề vòng vo, trực tiếp nói rõ sự thật.

Nghe nói đó là mèo của Vân Túc, sắc mặt bà Giang lập tức thay đổi.

Bà quay sang nhìn Giang Tình, ánh mắt mang theo sự nghiêm khắc và trách móc.

“Đây là mèo của Vân Túc, sao con không nói với mẹ?

Giang Tình cúi đầu, cắn môi, tỏ ra vẻ mặt ủy khuất. Cô không ngờ hôm nay anh họ Vân Túc lại đột ngột đến như vậy. Nếu anh không đến, cô sẽ còn thời gian để xoay xở.

Bây giờ, khi hai bên đối chất, cô chỉ có thể thành thật thú nhận.

“Mẹ ơi, con xin lỗi.

Nghe thấy lời xin lỗi này, mẹ Giang liền hiểu tất cả.

Bà thở dài một hơi, ánh mắt mang theo sự áy náy nhìn về phía Vân Túc:

“Tiểu Túc à, dì không biết đây là mèo của cháu. Thật xin lỗi, nếu đã là mèo của cháu, cháu cứ mang nó về đi.

Tuy nhiên, khi nói những lời này, trên khuôn mặt của bà hiện rõ sự luyến tiếc. Nhưng dù có thích đến đâu, bà cũng biết rằng không nên giữ lại đồ của người khác.

Vân Túc nói: “Dì à, nếu dì thích nó thì cứ để nó lại đây nuôi.

Nghe vậy, khuôn mặt mẹ Giang lộ rõ sự vui mừng và không dám tin, dường như bà không ngờ rằng Vân Túc lại đồng ý để Da Vinci lại đây.

Hạ Tinh cũng không giấu nổi vẻ mặt kinh ngạc.

Ngay cả Giang Tình cũng ngỡ ngàng nhìn Vân Túc.

“Tiểu… Tiểu Túc, cháu thật sự đồng ý để dì nuôi Da Vinci sao?

Mẹ Giang kích động đến mức lời nói có chút lắp bắp.

Bà từng nghe nói bên ngoài có tin đồn rằng Vân Túc rất yêu chiều một con mèo. Nếu Da Vinci là mèo của Vân Túc, vậy chắc chắn nó chính là con mèo mà anh đặc biệt yêu quý rồi.

“Ừ.

Vân Túc ít nói, chỉ một chữ thờ ơ đã thể hiện rõ quyết định của anh.

“Tiểu Túc, nếu cháu muốn nuôi thì cứ mang nó về đi. Dì tuy rất thích, nhưng không nên chiếm lấy thứ mà người khác yêu quý.