“Được, tôi đồng ý.

“Xin chào, hãy làm quen lại nhé. Tôi là Hạ Tinh, bạn trai của Vân Túc.

Khi cười, Hạ Tinh lộ ra má lúm đồng tiền và chiếc răng khểnh nhỏ, nụ cười của cậu càng trở nên rạng rỡ hơn.

“Xin chào, tôi là Vân Túc, bạn trai của Hạ Tinh.

Dựa theo cách giới thiệu của cậu, Vân Túc cũng đáp lại. Nhưng khi anh nói, cả người anh toát ra phong thái tự tin, tỏa sáng khiến người khác không thể rời mắt.

Vân Túc nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, trao cho cậu một nụ hôn nóng bỏng, mang theo những cảm xúc mãnh liệt khó nói thành lời.

Khi Hạ Tinh còn đang choáng váng, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc của Vân Túc vang lên bên tai cậu:

“Chuyển đến ở cùng tôi nhé?

Từng từ như mang theo sức hút kỳ lạ, khiến nhịp tim của Hạ Tinh loạn nhịp.

Ở cùng anh ấy?

Chuyện này cậu chưa từng dám nghĩ đến. Nhưng khi Vân Túc nói ra, cậu không thể phủ nhận rằng trong lòng mình có chút háo hức.

Thế nhưng, sự háo hức đó cũng khiến cậu cảm thấy mọi thứ đang tiến triển quá nhanh.

“Có được không?

“Đương nhiên.

Yết hầu của Vân Túc khẽ chuyển động, anh đặt một nụ hôn nhẹ lên cổ Hạ Tinh. Nhưng đôi khi, một nụ hôn lại không dễ dừng lại.

Ví dụ như lúc này, Hạ Tinh buộc phải ngăn anh lại.

“Tối nay tôi sẽ về thu dọn đồ.

Cậu đẩy Vân Túc ra, giữ một khoảng cách nhỏ giữa hai người, rồi nhẹ giọng nói.

“Được.

Giọng Vân Túc trầm ấm vang lên, ánh mắt sâu thẳm lướt qua cổ cậu.

Rất trắng.

Ngay sau đó, anh thu lại ánh nhìn, trở nên bình tĩnh như thường.

Sau khi Hạ Tinh rời đi, những người được sắp xếp từ trước tiến vào thư phòng để dọn dẹp chiếc giá sách bị đổ.

Ngày hôm sau, Hạ Tinh chuyển đến biệt thự của Vân Túc.

Dì Trương đã được Vân Túc căn dặn từ trước, nên bà đã chuẩn bị sẵn sàng và chờ cậu đến, tiện thể dọn dẹp và sắp xếp một phòng khách cho cậu.

bà ấy rất thích Hạ Tinh, cậu bé ngoan ngoãn, trắng trẻo và sáng sủa. Một đứa trẻ như thế, chắc gia đình phải tích đức lắm mới được.

Ban đầu, Vân Túc định để trợ lý Hình đến đón Hạ Tinh, nhưng vì Hình trợ lý thường bận rộn, Hạ Tinh đã từ chối.

Cậu gọi một chiếc taxi dưới nhà, nghĩ rằng việc này sẽ không làm tốn nhiều thời gian.

Hạ Tinh thu dọn đồ đạc cần thiết, cho quần áo vào vali, cùng với một số thiết bị cần thiết khác như máy tính, rồi kéo vali xuống tầng. Tài xế taxi giúp cậu bỏ hành lý vào cốp xe.

“Xong rồi đấy, bác tài. Nhờ bác cả.

Hạ Tinh nói, rồi ngồi vào ghế phụ.

“Cậu trai trẻ, thắt dây an toàn đi.

Tài xế là một người đàn ông trung niên, có bộ râu quai nón, làn da hơi sạm.

Vừa nhắc nhở, ông vừa khởi động xe. Khi liếc nhìn thấy Hạ Tinh đã thắt dây an toàn, ông mới lái xe đi.

Trên đường, Hạ Tinh nhắn tin cho Vân Túc.

Vân Túc nói buổi sáng anh có một cuộc họp, nên Hạ Tinh gửi tin nhắn để anh xem sau khi họp xong:

[Hôm nay là ngày đầu tiên làm bạn trai của Vân Túc. Thời tiết nắng đẹp, nhiệt độ 25 độ, tâm trạng rất tuyệt vời.]

Gửi xong, Hạ Tinh tắt điện thoại.

Khoảng cách từ nhà cậu đến biệt thự của Vân Túc còn khá xa, mà đêm qua vì phấn khích, Hạ Tinh không ngủ được, nên cậu định chợp mắt một lát trên xe.

Nhắm mắt lại, đầu óc cậu không ngừng nhớ về chuyện tối qua. Nhưng vì quá mệt mỏi, chẳng bao lâu, cậu chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh dậy, đầu Hạ Tinh choáng váng nặng nề.

Cảm giác này không giống như chỉ ngủ một lúc ngắn. Cậu chắc chắn mình đã ngủ rất lâu.

Mắt cậu cảm thấy bị bó buộc, cậu lắc đầu, phát hiện một dải băng đen đang che mắt. Tay chân cũng không thể cử động, rõ ràng đã bị trói chặt.

May mắn là miệng cậu vẫn có thể nói.

“Các người là ai? Đây là đâu?

Hạ Tinh nhớ rằng sáng nay mình đi taxi.

Chẳng lẽ tài xế taxi có vấn đề?

Hạ Tinh lướt qua suy nghĩ, rồi nhớ lại vụ xe tải đuổi theo mình dạo trước. Cậu giật mình nhận ra: Đúng rồi, mình đã quên mất, có người đang muốn lấy mạng mình!

Lần trước còn may có Kỳ Gia Bình cứu giúp, nhưng lần này cậu đã sơ suất, không nghĩ đến việc tài xế taxi có thể cùng phe với kẻ đó.

“Cậu tỉnh rồi à?

Giọng nói này rất quen thuộc.

Đúng vậy, là giọng của người tài xế taxi, giọng một người đàn ông trung niên.

“Ông muốn làm gì?

Hạ Tinh cẩn trọng, trong giọng nói lộ ra sự tức giận bị kìm nén.

Lần trước họ dám dùng xe tải để đâm mình, chứng tỏ phía sau họ chắc chắn không phải người đơn giản. Lần này bị bắt cóc, mục đích rất có thể là để giết cậu.

Đầu óc Hạ Tinh hoạt động nhanh chóng. Lúc này, cậu cần nghĩ cách để thoát thân.

“Cậu đã chọc giận ai đó. Họ bảo tôi dạy cho cậu một bài học.

“Tôi chỉ nhận tiền làm việc, vì vậy nếu muốn, hãy đi tìm người thuê tôi mà nói chuyện.

Người đàn ông trung niên nói với giọng điệu lạnh lùng nhưng thẳng thắn.

Làm mấy chuyện này mà vẫn có thể nói thản nhiên như thế, thật là đáng sợ!

“Vậy ông định dạy tôi bài học thế nào? Đánh tôi để xả giận hay bẻ gãy tay chân?

Hạ Tinh cố hỏi cho rõ, một phần để chuẩn bị tinh thần, phần khác để kéo dài thời gian.

“Cái này, chúng ta có thể thương lượng.

Người đàn ông bật cười khan, bàn tay thô ráp của ông ta bất ngờ chạm vào lòng bàn tay mịn màng của Hạ Tinh.

Hạ Tinh rùng mình, cảm giác ghê tởm dâng lên tận cổ, lập tức giật mạnh tay ra.

“Thương lượng gì?

Sắc mặt cậu lập tức thay đổi, lửa giận như bùng lên trong lồng ngực.

Người đàn ông này, chẳng lẽ đang có ý đồ xấu xa gì với cậu?

Hạ Tinh vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt của ông ta: râu ria xồm xoàm, dáng vẻ lôi thôi, răng ố vàng.

Lúc ngồi xe, cậu còn tò mò vì sao một tài xế taxi lại trông thiếu vệ sinh như thế.

Nhưng giờ thì Hạ Tinh đã hiểu lý do.

Hóa ra, người đàn ông này căn bản không phải tài xế taxi.

“Cậu nghĩ nhiều rồi, nhóc à. Dù cậu da trắng thịt mềm, tôi cũng chẳng hứng thú với đàn ông.

Người đàn ông trung niên cười khan, giọng nói đầy lạnh lùng và u ám:

“Ý tôi là tiền. Có tiền, quỷ cũng phải đẩy cối.

Nghe đến đây, Hạ Tinh cuối cùng cũng hiểu ra.

Hóa ra người này muốn kiếm tiền từ cả hai phía.

“Được rồi, ông muốn bao nhiêu?

Tiền sao?

Buồn cười thật.

Hạ Tinh trong lòng bật cười châm biếm. Cậu chẳng có bao nhiêu tiền, và người đàn ông này dám ra giá, chính là muốn tống tiền.

Rõ ràng, việc “dạy dỗ” chỉ là cái cớ, thực chất đây là một cuộc giao dịch tống tiền trá hình.

Hạ Tinh hỏi giá, nhưng thực chất chỉ để câu giờ.

“Nhóc con, tôi nói cho cậu biết, ít nhất là năm vạn trở lên. Người thuê tôi bảo phải bẻ gãy một cánh tay của cậu, nếu muốn giữ lại thì tự mình cân nhắc đi.

Người đàn ông nói với vẻ nguy hiểm, giọng điệu đầy tính đe dọa.

Bẻ gãy tay ư?

Hạ Tinh suýt bật cười, nhưng cậu cố nén lại.

“Được, mười vạn! Tôi trả ông mười vạn, chỉ cần thả tôi ra.

Hạ Tinh lập tức giả vờ hoảng sợ, cả người run rẩy như bị dọa đến phát khiếp.

“Ai là người muốn lấy cánh tay của tôi? Nếu tôi biết, nhất định sẽ không tha cho hắn!

“Tôi không muốn bị mất tay. Ông chú à, tôi xin ông, mười vạn, thả tôi ra đi.

Cậu vừa khóc vừa van xin, nhìn như thật sự sợ hãi đến mức mất hết ý chí.

Thấy Hạ Tinh biểu hiện như vậy, người đàn ông trung niên hài lòng ra mặt.