Tuy nhiên, vì có người ngoài ở đó, Hình Minh Kiệt dù có ý kiến gì cũng không thể nói ra ngay lúc ấy. Sau khi Kỳ Gia Bình rời đi, Vân Túc cùng Hạ Tinh và Hình Minh Kiệt xuống lầu, cả ba lên xe. Lúc này, Hình Minh Kiệt cuối cùng không thể kiềm chế được nữa. “Vân Túc, anh có biết bây giờ nếu yêu đương thì sẽ phải gánh chịu tổn thất lớn thế nào không? Nhắc đến chuyện này, anh không tránh khỏi kích động. Bởi lẽ, anh biết rất rõ Vân Túc đã trải qua những gì để có được ngày hôm nay. Từ khi Vân Túc mới ra mắt, bao năm qua đều có Hình Minh Kiệt sát cánh cùng anh. Anh không muốn tất cả những nỗ lực đó đổ sông đổ biển. “Ừm, tổn thất anh nói, là tiền bạc sao? Bất kể lúc nào, Vân Túc vẫn luôn giữ thái độ bình tĩnh, điềm nhiên, khiến Hình Minh Kiệt muốn nổi giận cũng không nổi lên được. “Không chỉ tiền bạc. Hình Minh Kiệt hít sâu một hơi và nói. Đúng vậy, ngoài tiền bạc còn có danh tiếng, còn có mồ hôi và công sức họ đã bỏ ra. Chỉ một chút sơ suất thôi cũng có thể khiến mọi thứ tan thành mây khói. “Tôi không thiếu tiền, cũng chẳng thiếu thứ gì. Nên dù có mất đi, với tôi cũng không vấn đề gì. Sắc mặt Vân Túc vẫn không thay đổi, bình thản như thường lệ. Quả thực, với số lượng công ty và tài sản dưới tên mình, anh gần như không phải lo lắng về tiền bạc. Dù không còn hoạt động trong giới giải trí, anh cũng không đến mức phải lang thang đầu đường xó chợ. “Anh thích cậu ta đến vậy sao? Hình Minh Kiệt hơi ngạc nhiên. Trong mắt anh, lời nói của Vân Túc gần như là một lời khẳng định quyết tâm. Không thể nói là thích, có lẽ đúng hơn là anh muốn thử cảm giác yêu đương với Hạ Tinh. Những gì xảy ra hiện tại chưa đủ để nói là tình yêu sâu đậm đến mức thề non hẹn biển, mà chỉ là sự hấp dẫn về mặt tâm hồn trong một số tình cảnh nhất định. Trước câu hỏi của Hình Minh Kiệt, Vân Túc dứt khoát không trả lời. Hạ Tinh ngồi tựa vào ghế, lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, tâm trí cậu như trôi nổi giữa những dòng suy nghĩ. Khi đến công ty, Vân Túc đi học lớp huấn luyện, còn Hình Minh Kiệt ôm Da Vinci ngồi trên ghế ở sảnh tầng một. Hình Minh Kiệt đang nghe điện thoại, việc Hạ Tinh trong thân xác Da Vinci nằm trong lòng khiến anh rất bất tiện, đồng thời không khỏi trách Vân Túc vì khăng khăng muốn mang “cục nợ” này theo. Đúng lúc đó, Cố Diệu Diệu tình cờ đi ngang qua sảnh. Cô không biết Hình Minh Kiệt là ai, nhưng lại nhận ra con mèo trong lòng anh. Đây chẳng phải là Da Vinci sao? Lần trước cô còn cho Da Vinci ăn bánh ngọt nữa mà. Cố Diệu Diệu vốn là người mạnh dạn, mặc dù không quen biết Hình Minh Kiệt nhưng điều đó không ngăn cản cô bắt chuyện với Da Vinci. “Này, còn nhớ tao không? Cô nhẹ nhàng nhéo lấy tai nhỏ của Da Vinci, khẽ kéo kéo. Hình Minh Kiệt đang bận nghe điện thoại, dùng ánh mắt vừa nghi hoặc vừa cảnh giác nhìn cô gái trẻ tự nhiên xuất hiện trước mặt. Cố Diệu Diệu chẳng hề để ý, thậm chí còn mỉm cười ngọt ngào đáp lại ánh mắt của anh. “Chú à, con mèo này tôi quen, để tôi bế hộ chú nhé. Giọng cô hạ xuống, như sợ làm phiền cuộc gọi của anh. Chú? Hình Minh Kiệt lập tức nhíu mày. Cô gái trước mặt tuổi không lớn, nhưng anh cũng chưa già đến mức bị gọi là chú. Nhưng thấy cô cười rạng rỡ như vậy, anh chẳng buồn nói gì thêm, dù sao cũng không tiện “đánh người đang cười với mình“. Nhìn vẻ mặt đó, Cố Diệu Diệu tưởng anh đã đồng ý, liền thò tay bế Da Vinci từ lòng anh qua. “Ây da, lâu rồi không gặp, hình như béo lên rồi đấy. Cố Diệu Diệu yêu thích những con vật lông xù như thế này, bế được Da Vinci vào lòng, cô cứ mải mê vuốt ve, không nỡ rời tay. Cô hoàn toàn không biết trong cơ thể Da Vinci là Hạ Tinh. “Chủ nhân của mày đâu rồi nhỉ? Cô khẽ gõ vào đầu Da Vinci, rồi cười khi biết nó không thể trả lời. Lại vuốt nhẹ lông trên cổ nó, cô nói: “Chắc mày cũng không biết, đúng không? Lúc này, Hình Minh Kiệt vừa cất điện thoại vào túi, bước đến trước mặt Cố Diệu Diệu. Cô gái đột nhiên xuất hiện, lắm lời không ngừng và tự tiện bế mèo của anh, khiến anh không khỏi nhíu mày khó chịu, gương mặt nghiêm nghị hệt như một trưởng bối nghiêm khắc. “Cô là ai? Tự tiện vào đây bế mèo của tôi, cô có biết con mèo này quý giá thế nào không? “Tôi biết chứ, đây là Da Vinci mà. Thấy Hình Minh Kiệt có vẻ ngạc nhiên khi nhìn mình, Cố Diệu Diệu đắc ý nói: “Vừa nãy tôi đã bảo rồi, tôi quen Da Vinci. Hình Minh Kiệt cảm thấy cô gái này thật kỳ lạ. Có mấy ai mà không biết Da Vinci chứ? Không thèm để ý đến cô nữa, anh bế lại Da Vinci rồi rời đi. Vì còn nhiều việc phải làm, anh tìm một căn phòng chứa đồ, nhốt Da Vinci vào đó, dự định sau khi xong việc sẽ quay lại đón. Để đảm bảo an toàn, anh còn nhờ nhân viên tòa nhà trông chừng con mèo. Đây là một phòng chứa đồ. Sau khi Hình Minh Kiệt rời đi, tranh thủ lúc có nhân viên vào lấy đồ, Hạ Tinh lách qua khe cửa để ra ngoài. Cậu là người, không phải động vật, nên bị nhốt trong căn phòng ngột ngạt này cả ngày là điều không thể chịu nổi. Hơn nữa, cậu cũng không biết Hình Minh Kiệt bao giờ mới quay lại. Nếu anh ta về muộn, chẳng phải cậu sẽ bị nhốt ở đây suốt cả ngày sao? Không đời nào! Thoát khỏi phòng chứa đồ, Hạ Tinh hòa mình vào dòng người và đi thang máy lên tầng bốn. Vừa bước ra khỏi thang máy, đuôi cậu bất ngờ bị một nam nhân viên vô tình giẫm phải. Cơn đau khiến cậu rít lên một tiếng “Meo-u đầy thảm thiết, rồi vội lao đi như bay. Tiếng kêu chói tai vang vọng trong hành lang yên tĩnh, thu hút sự chú ý của không ít người. Nhưng tất cả đều đang vội họp, chẳng ai để ý đến một con mèo hoang gặp phải chuyện gì. Những người ôm cặp tài liệu lướt qua hành lang, để lại Cố Diệu Diệu vừa bước ra khỏi thang máy. Cô vẫn đang cắm cúi chơi điện thoại nên không chú ý thấy Da Vinci cũng ở trong thang máy. Khi nghe thấy tiếng mèo kêu, cô mới nhận ra Da Vinci đang ở đây. Thấy Cố Diệu Diệu cúi xuống vẫy tay về phía mình, Hạ Tinh chậm rãi tiến lại gần cô. Cố Diệu Diệu bế cậu lên, nhẹ nhàng xoa xoa chiếc đuôi vừa bị giẫm trúng. “Da Vinci, vẫn còn đau không? Cố Diệu Diệu định thổi nhẹ vào đuôi của Da Vinci để giúp giảm đau, nhưng đuôi đối với loài mèo là một bộ phận khá nhạy cảm và riêng tư, chúng rất ghét bị chạm vào. Khi bị Cố Diệu Diệu chạm vào, Hạ Tinh theo phản xạ lập tức rụt đuôi lại. Thấy cậu phản kháng mạnh mẽ, Cố Diệu Diệu không cố chấp, liền buông tay. “Được rồi, tao không chạm vào nữa, được chưa? Cố Diệu Diệu biết mèo không hiểu cô nói gì, nhưng cô vẫn vô thức nói ra những suy nghĩ trong lòng. Dù Da Vinci không thèm để ý đến cô, nhưng cô vẫn tự mình cảm thấy vui vẻ. “À đúng rồi, sao mày lại ở đây? Vừa nãy không phải mày còn ở cùng chú kia sao? Cô khẽ chạm vào chiếc trán đáng yêu của cậu. “Meo-u~ Anh ấy có việc phải đi, liền bỏ tôi lại. Hạ Tinh thầm nghĩ trong lòng, nhưng Cố Diệu Diệu đâu hiểu được. Hơn nữa, cô cũng chẳng mong đợi một câu trả lời từ cậu. Hạ Tinh đành cúi đầu, tỏ vẻ cam chịu. Đi theo Cố Diệu Diệu cũng không tệ, ít nhất còn thú vị hơn việc phải ở một mình. Rất nhanh, Cố Diệu Diệu ôm cậu bước vào một căn phòng. Trong phòng ngoài cô còn có nhiều người khác, tất cả đều mặc trang phục theo phong cách thời kỳ dân quốc.