Anh bước tới trước mặt Vân Túc, nói bằng giọng điệu bình thường: “Anh Vân, nếu đã tắm xong thì anh cũng nên rời khỏi đây rồi nhỉ? Giờ cũng đã khuya, anh ở lại đây sẽ khiến Hạ Tinh rất bất tiện. Khóe môi Vân Túc nhếch lên một nụ cười tà mị. Dù Kỳ Gia Bình nói những lời đầy ẩn ý như vậy, anh vẫn không chút động đậy, ngược lại còn càng tỏ ra ngang ngược. “Nhưng Hạ Tinh đâu có đuổi tôi, hơn nữa, tối nay tôi định ngủ cùng cậu ấy. Vân Túc vẫn nằm thoải mái trên sofa. Với dáng người tỷ lệ hoàn hảo, đôi chân dài và thon gọn của anh càng thu hút ánh nhìn. Gân xanh trên trán Kỳ Gia Bình giật giật. “Sao anh có thể không biết xấu hổ như vậy? Anh chưa từng thấy ai lại mặt dày ngang nhiên ở lì trong nhà người khác như thế. “Tôi không biết xấu hổ? Anh hỏi Hạ Tinh xem, cậu ấy có đuổi tôi không? Vân Túc liếc mắt nhìn Kỳ Gia Bình, rồi quay sang nói với Hạ Tinh: “Hạ Tinh, cậu cũng biết hôm qua tôi không được khỏe. Nếu không có cậu giúp, bệnh của tôi có khi đã tái phát rồi. Lời của Vân Túc vừa dứt, Hạ Tinh lập tức nhớ tới tình trạng bệnh tật của anh. Lần trước khi bệnh của Vân Túc phát tác, cậu đã nhận ra rằng chỉ cần cậu ở bên, bệnh tình của anh sẽ nhanh chóng ổn định. Nhắc đến bệnh, sắc mặt Vân Túc cũng nghiêm túc hơn đôi chút. “Đúng vậy, anh ấy có bệnh cũ, dạo này thường xuyên tái phát. Nếu tôi ở bên cạnh, tình hình sẽ tốt hơn. Không ngờ chỉ vài câu than thở của Vân Túc đã khiến Hạ Tinh hoàn toàn nghiêng về phía anh. “Cậu đâu phải bác sĩ, ở bên cạnh anh ta thì giúp được gì? Kỳ Gia Bình cảm thấy thật phi lý. Những lời này làm sao anh có thể tin được? “Kỳ Gia Bình, chuyện này không giống như anh nghĩ đâu. Thực sự rất nghiêm trọng. Hạ Tinh nghiêm túc giải thích, vẻ mặt của cậu không giống như đang nói dối. Kỳ Gia Bình vẫn cảm thấy khó hiểu. Anh liếc nhìn Vân Túc rồi lại nhìn Hạ Tinh, hoàn toàn không hiểu cậu có thể chữa được bệnh gì. “Chuyện này sau này có cơ hội tôi sẽ giải thích với anh. Hạ Tinh đặt một cốc nước lên bàn, ra hiệu cho Vân Túc đứng dậy nhường chỗ ngồi cho Kỳ Gia Bình. Nhưng Kỳ Gia Bình lên đây không phải để uống nước. Anh muốn có thêm thời gian ở riêng với Hạ Tinh, không ngờ lại gặp Vân Túc ở đây, phá hỏng toàn bộ kế hoạch của anh. Kỳ Gia Bình hoàn toàn không có tâm trạng uống nước. Chiếc cốc vẫn còn nguyên, anh thậm chí không buồn chạm vào. Anh nhìn Hạ Tinh rồi nói: “Tôi đi trước đây. Chưa kịp để Hạ Tinh phản ứng, Kỳ Gia Bình đã mở cửa rời đi. Đợi anh đi xa, Hạ Tinh mới nghĩ tới chuyện ra ngoài tiễn anh, nhưng lại bị tiếng của Vân Túc thu hút sự chú ý. “Á! “Làm sao thế? Hạ Tinh lập tức quay đầu lại, nhìn người đàn ông đang nằm trên ghế sofa. Thì ra Vân Túc suýt chút nữa ngã khỏi sofa. Ban đầu, cậu còn tưởng xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, nhưng khi bị Vân Túc thu hút sự chú ý, cậu quay lại thì Kỳ Gia Bình đã đi xa. Cậu chỉ đành đóng cửa, bước về phía Vân Túc. “Rốt cuộc anh muốn gì? Hạ Tinh thẳng thắn hỏi. Cậu không tin Vân Túc không hiểu ý mình. Những lời Vân Túc vừa nói, như việc anh cần ở bên cậu để chữa bệnh, đều là dối trá. Hạ Tinh biết rõ mình đang bị lừa, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ làm theo lời anh ta. “Tôi muốn ngủ chung với cậu tối nay. Vân Túc chẳng những không bị thái độ này dọa sợ, mà còn làm ra vẻ đáng thương, nằm trên sofa nói ra yêu cầu một cách hết sức tự nhiên. Hạ Tinh thở dài, như thể bị sự vô lý của anh làm cho tức giận. Tuy nhiên, điều cậu tò mò hơn là một chuyện khác. “Sao anh có chìa khóa nhà tôi? Chìa khóa nhà cậu, chỉ có mỗi cậu giữ. “Tôi có cách. Cậu không cần lo tôi không vào được sau này. Vân Túc ngồi dậy, cầm ly nước uống một hơi, sau đó thở hắt ra một cách thoải mái, để lộ một cái ợ nhẹ đầy thư thái. Hạ Tinh cố gắng kìm nén cơn giận. Hừ. Ai lo anh không vào được? Tôi là không muốn anh vào, hiểu chưa? “Sao anh có thể mặt dày đến thế nhỉ? Hạ Tinh bật cười vì tức. “Không mặt dày thì làm sao cưới được vợ? Vân Túc trả lời dứt khoát, không hề thấy câu nói của mình có gì sai. “Anh muốn cưới vợ thì làm gì ở nhà tôi? Ở lỳ nhà tôi có cưới được vợ à? Hạ Tinh vừa bị làm cho khát nước, liền bước tới cầm lấy ly nước lúc nãy định đưa cho Kỳ Gia Bình mà uống một ngụm. Phòng trọ của cậu rất nhỏ, bàn và sofa gần sát nhau. Khi cậu đứng cạnh bàn uống nước, chỉ cần Vân Túc đưa tay là có thể dễ dàng kéo eo cậu. Bị kéo vào lòng, Hạ Tinh sững sờ. Cậu vẫn đang cầm ly nước trong tay mà? Tuy nhiên, Vân Túc chẳng bận tâm đến điều đó. Anh kéo cậu vào lòng, làm nước trong ly đổ hết ra ngoài, ướt cả ngực áo của Vân Túc. Bộ đồ ngủ bằng lụa vốn mỏng như cánh ve, giờ bị nước thấm ướt, dán sát vào da thịt, lộ rõ từng đường nét cơ bụng sáu múi của anh. Khung cảnh ấy khiến Hạ Tinh thoáng ngẩn ngơ. “Tôi đi để ly nước xuống trước đã. Hạ Tinh vô thức nói, rồi đặt ly nước lại lên bàn. Nhưng khi cậu quay lại, Vân Túc liền vòng tay siết chặt eo cậu, ép cậu xuống dưới người mình. Chiếc sofa mềm mại giảm bớt lực va chạm bất ngờ. Bàn tay lớn của Vân Túc đỡ lấy gáy Hạ Tinh, khiến cậu cảm nhận được sự quan tâm qua từng chi tiết nhỏ. “Anh sẽ không…? Hạ Tinh không nói hết câu, nhưng với tình cảnh hiện tại, chỉ cần ám chỉ chút là Vân Túc cũng hiểu. “Sao có thể không chứ? Tôi chắc chắn sẽ. Vân Túc khẽ cười, giọng nói trầm khàn đầy quyến rũ khẽ vang bên tai cậu. “Cậu muốn thử không? Mặc dù bị sự trêu chọc của anh làm lung lay một thoáng, lý trí của Hạ Tinh vẫn chiếm thế thượng phong. “Cất súng của anh đi, đừng làm trò cười nữa. “Hừ, của cậu chưa chắc đã có tác dụng. Một câu nói ngắn gọn nhưng ẩn chứa rất nhiều ý nghĩa, trực tiếp làm Hạ Tinh bị sỉ nhục, đồng thời cũng khiến cậu tức đến bật cười. “Ai hữu dụng hơn thì chưa chắc đâu. Hạ Tinh đẩy Vân Túc ra, thu chân lại, đứng dậy rời khỏi sofa, đi mang giày chuẩn bị vào phòng tắm rửa mặt. Khóe môi Vân Túc khẽ nhếch lên, ung dung bước theo cậu vào phòng tắm. Lần này tới, anh đã chuẩn bị sẵn sàng, mang theo đầy đủ đồ dùng vệ sinh cá nhân, nên trong căn phòng nhỏ bé này giờ đặt đồ của cả hai người. Sau khi rửa mặt xong, Vân Túc thay bộ đồ ngủ bị ướt, quấn khăn tắm quanh eo. Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, không ngờ anh còn định bước vào phòng ngủ của cậu. “Này, tối nay anh ngủ sofa! Hạ Tinh hoàn toàn không muốn ngủ chung giường với một người đàn ông gần như trần trụi. “Đã đến đây rồi, tôi không định ngủ sofa. Tôi muốn ngủ đâu, cậu phải hiểu chứ. Vân Túc không buồn để ý đến lời cậu, thản nhiên đi thẳng vào phòng ngủ, thoải mái chui vào chăn. Nghe thấy câu nói của anh, chân mày Hạ Tinh giật liên hồi. Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, Hạ Tinh cũng lên giường. Hai người đàn ông nằm cùng một giường khiến chiếc giường nhỏ càng thêm chật chội. Chỉ cần trở mình nhẹ cũng sẽ chạm vào nhau. “Ngày mai anh sẽ dọn đi chứ? Không phải anh còn phải quay phim mới sao? Hạ Tinh cảm thấy trong tình cảnh này, muốn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ là điều không thể, nên bắt đầu tìm chuyện để nói. “Ừ, sao thế? Cậu không nỡ rời xa tôi à? Nghe câu nói thuận miệng của anh, Hạ Tinh thở dài một hơi. “Mặt anh làm bằng hợp kim titan à? Hạ Tinh nhớ lại Vân Túc trước đây từng là một ảnh đế cao ngạo và thanh cao biết bao. Sao giờ lại rơi vào cảnh nằm cùng một giường với cậu, chẳng chút đoan trang thế này?