Thật vất vả mới có thể khiến Vân Túc bình tĩnh trở lại. Nếu bác sĩ gia đình vô ý chọc giận anh , rất có thể sẽ gây ra phản ứng nghiêm trọng hơn.

Sợ rằng mọi nỗ lực sẽ đổ sông đổ bể, Hạ Tinh vội vàng ngăn cản bác sĩ gia đình tiến lại gần và ra hiệu cho ông đưa ống tiêm trên tay.

Nhận lấy ống tiêm, để tránh bị Vân Túc phát hiện, Hạ Tinh nhẹ nhàng vuốt ve làn da của anh. Cảm giác thoải mái từ những cái chạm ấy cũng là một phương pháp thôi miên.

Dưới sự vuốt ve của Hạ Tinh, trạng thái của Vân Túc dần đạt đến một trạng thái mơ màng, nửa tỉnh nửa mê.

Hàng rào cảnh giác trong sâu thẳm nội tâm của Vân Túc quá mạnh mẽ, nếu trực tiếp thôi miên, sẽ rất khó thành công. Hiện tại Hạ Tinh vẫn chưa rõ tình trạng cụ thể của Vân Túc, chỉ đành tiêm thuốc an thần trước.

Nhân lúc Vân Túc không để ý, Hạ Tinh khẽ cắm kim tiêm vào da anh.

Khi thuốc được đẩy vào cơ thể, Vân Túc rõ ràng có ý định phản kháng, nhưng may mắn là lúc này thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng, sự kích động trong cơ thể anh rất nhanh đã bị áp chế.

Sau đó, Vân Túc từ từ nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ sâu.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi dì Trương đứng nhìn mà tim đập loạn nhịp, may mà xử lý ổn thỏa. Nếu không, đúng là một chuyện phiền phức lớn.

Trước đây, mỗi lần cậu Vân phát bệnh, muốn tiêm thuốc cho cậu ấy cần mất rất nhiều thời gian. cậu Vân khỏe mạnh, sức lực lớn, mọi người không thể khống chế nổi. Không ngờ khi có cậu Hạ, chỉ cần vài câu nói đơn giản đã làm cậu Vân ổn định lại.

“cậu Hạ, thật sự làm phiền cậu rồi.”

dì Trương tiến đến, vừa vui mừng vừa xúc động nắm lấy tay cậu .

“dì khách sáo quá, dì Trương.”

Hạ Tinh khẽ cong khóe môi, sau đó quay đầu nhìn người đàn ông đang nằm trên ghế sofa.

Lúc này, bác sĩ gia đình đang cẩn thận xử lý vết thương cho anh , người giúp việc cầm đèn bàn soi sáng cho bác sĩ.

Giải quyết xong chuyện của Vân Túc, vẻ lo lắng trên hàng lông mày của Hạ Tinh càng thêm nặng nề.

“dì Trương, bệnh của Vân Túc… thật sự không còn hy vọng nữa sao?”

Ngoài việc tính tình có vẻ hung hãn hơn mỗi khi phát bệnh, Hạ Tinh vẫn chưa nhìn ra chỗ nào trên cơ thể anh biểu hiện tình trạng bệnh quá nghiêm trọng.

Hạ Tinh vừa đau lòng vừa không thể tin được.

“Không còn hy vọng? Cái gì không còn hy vọng?

dì Trương không hiểu ý Hạ Tinh, bèn nghi hoặc hỏi lại:

“Cậu nói gì cơ?”

“Không phải Vân Túc đã lâm bệnh nặng, không còn nhiều thời gian sao?

“Không còn hy vọng tất nhiên là ám chỉ bệnh tình của anh ấy.

Nghe vậy, dì Trương sửng sốt.

“cậu Vân đúng là có bệnh lâu năm, rất khó chữa khỏi, nhưng không đến mức lâm bệnh nặng đâu.

Đến lượt Hạ Tinh ngạc nhiên.

Chẳng lẽ anh đã hiểu lầm?

“Đúng rồi, cậu Hạ, cậu nghe ai nói rằng cậu Vân bệnh nặng, không còn nhiều thời gian thế?

dì Trương hỏi với vẻ tức giận. Người nói ra lời này chắc chắn là có ý đồ xấu, cố tình rủa cậu Vân chết sớm. Nếu biết được kẻ nào tung tin đồn nhảm, bà nhất định sẽ báo với cậu Vân, không để những lời lẽ ác ý ấy được lan truyền.

“Ơ...

Hạ Tinh bị hỏi đến lúng túng, gãi gãi sau gáy đầy ngượng ngùng.

Không thể nói rằng khi linh hồn cậu nhập vào thân xác Da Vinci, cậu đã vô tình hiểu sai ý của dì Trương chứ.

“Không có gì đâu, chắc là cháu nghe nhầm thôi.

Hạ Tinh gượng cười xấu hổ.

Sợ dì Trương tiếp tục truy hỏi, cậu vội nói:

“À, Vân Túc đã ngủ rồi, cháu cũng xin phép về trước.

Giờ đã hơn 11 giờ đêm, Hạ Tinh cảm thấy nên đi nghỉ. Lúc trước không thấy gì, giờ khi vừa thả lỏng, cơn buồn ngủ lập tức ập đến.

Nghe anh nói muốn về, dì Trương nhiệt tình giữ lại:

“Cậu Hạ, giờ cũng muộn rồi, hay là cậu ở lại biệt thự một đêm đi, sáng mai hẵng về cũng không muộn.

Bà lo nếu nửa đêm cậu Vân tỉnh lại hoặc có chuyện gì bất ngờ xảy ra, Hạ Tinh có thể hỗ trợ kịp thời. Nhưng bà không biết rằng Hạ Tinh nhất định phải rời đi, bởi đêm nay cậu sẽ trở lại thành Da Vinci. Một khi trở thành Da Vinci, cậu sẽ không còn tự do nữa.

Thấy cậu kiên quyết, dì Trương không khuyên nữa mà gọi tài xế đưa cậu về nhà.

Suốt đêm ấy, Vân Túc ngủ rất yên ổn, nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu anh có chút choáng váng.

Lúc này, vụ án giết người của Lâm Mộ Tư đã bị công khai, khắp Weibo đều là tin tức về vụ việc của cô.

Các blogger nổi tiếng vừa đưa tin vừa thêm ý kiến của mình. Giết người là phạm pháp, nhưng hành động của Lâm Mộ Tư là để tự vệ trong lúc phản kháng, không thể trách cô hoàn toàn.

Tuy nhiên, người chết là lớn nhất.

Vụ việc nhanh chóng lan rộng, kéo theo sự chú ý của đông đảo công chúng về chuyện giữa Lâm Mộ Tư và Giang Đồng.

Một làn sóng kéo theo ngàn lớp sóng khác, sau khi vụ án của Lâm Mộ Tư bị phanh phui, nhiều người bắt đầu đào bới quá khứ của cô, công khai các ví dụ về việc cô thiếu đạo đức trong nghề. Ban đầu, có khả năng cô sẽ được giảm nhẹ hình phạt, nhưng dưới ảnh hưởng của sự chú ý dư luận, cô lại chịu tổn thất nghiêm trọng hơn.

Cố Diệu Diệu, từng có một thời gian tiếp xúc với Lâm Mộ Tư, tuy không có tình cảm đặc biệt gì, nhưng cô vẫn cảm thấy đồng cảm với tình cảnh của Lâm Mộ Tư.

Vì vậy, cô lập tức gọi điện cho Hạ Tinh.

Khi Hạ Tinh nhìn thấy cuộc gọi nhỡ này, đã qua một ngày một đêm. cậu gọi lại.

“Chuyện gì thế?

“Hạ Tinh, sao bây giờ cậu mới thấy cuộc gọi của tôi? cậu làm gì cả ngày vậy?

Dù biết tò mò chuyện riêng tư của người khác là không nên, nhưng Cố Diệu Diệu thực sự thắc mắc.

Làm sao có người cả ngày không xem điện thoại chứ?

“Không có gì, do công việc bận quá thôi.

Sợ cô gái thẳng thắn này hỏi tới hỏi lui, Hạ Tinh vội kéo câu chuyện trở lại trọng tâm:

“Đúng rồi, cô gọi tôi có chuyện gì?

“Tôi nghe nói Lâm Mộ Tư đã vào tù. Chúng ta đi thăm cô ấy đi.

Cố Diệu Diệu thở dài:

“Tuy cô ấy từng gây khó dễ cho tôi, nhưng tôi thấy cô ấy cũng thật đáng thương, tuổi còn trẻ mà đã tự hủy hoại tương lai như vậy.

Cố Diệu Diệu thực sự cảm thấy tiếc nuối cho Lâm Mộ Tư. Ý định đi thăm cô ấy trong tù cũng rất chân thành.

Tuy nhiên, Hạ Tinh không nhịn được mà giật giật khóe miệng:

“Cô chắc chắn bây giờ cô ấy muốn gặp chúng ta sao?

“Tôi cũng không biết, chỉ là tôi nghĩ, trên mạng có quá nhiều người mắng cô ấy, mà cô ấy lại đang ngồi tù, chắc chắn bên cạnh không còn lấy một người bạn nào. Nếu không có bạn bè, chắc sẽ chẳng ai quan tâm đến cô ấy. Lúc này mà chúng ta đến thăm, nói không chừng có thể cải thiện mối quan hệ giữa chúng ta.

Cố Diệu Diệu cảm thấy ý tưởng của mình thực sự rất tuyệt vời.

Tuy nhiên, Hạ Tinh lại chỉ thấy đau đầu.

Sao cậu cảm giác cô gái này không mang não vậy?

“Cô muốn đi thì tự đi, tôi không đi.

Nghe Hạ Tinh thẳng thừng từ chối, Cố Diệu Diệu lập tức trở nên do dự.

Cô nhíu mày, “cậu thực sự không đi sao?

Nếu không phải đang đứng trước mặt Cố Diệu Diệu, Hạ Tinh thật sự muốn gõ gõ vào đầu cô xem có vang lên âm thanh gì không, xem có chín chưa.

Nếu không thì tại sao lại có ý nghĩ kỳ quặc như vậy chứ.

Còn muốn đi thăm Lâm Mộ Tư, chi bằng nghĩ xem làm sao để sống tốt cuộc đời mình thì hơn.

“À, đúng rồi, Hạ Tinh, quản lý của tôi vừa nhận cho tôi một vai trong một bộ phim, nghe nói là do Vân Túc đóng chính đó.

Vân Túc?

Cố Diệu Diệu chắc chắn có thể tham gia một bộ phim cùng với Vân Túc sao?

“Cô là nữ chính à? Hạ Tinh hỏi theo phản xạ.

“cậu nghĩ hay nhỉ, tôi chỉ là vai quần chúng thôi.