Toàn bộ trường đua đã được Vân Túc bao trọn, ngoại trừ nhân viên làm việc thì không còn ai khác.

Những nữ nhân viên đang làm nhiệm vụ trong trường đua nhìn thấy hai chàng trai với phong cách khác nhau đứng cạnh nhau, ánh mắt liền lấp lánh những trái tim hồng.

Họ ghé sát nhau, chỉ về phía hai người đàn ông thu hút kia và thì thầm to nhỏ.

“Trời ơi, họ đẹp trai quá!

“Đúng kiểu tổng tài bá đạo và tiểu kiều thê của anh ấy, vì người yêu mà bao trọn trường đua, lãng mạn quá trời!

Cảm nhận được ánh mắt dõi theo mình, Hạ Tinh quay đầu nhìn về phía những ánh mắt tò mò. Nhưng ngay khi cậu xoay mặt qua, những cô gái đang thì thầm lập tức ngậm miệng, giả vờ như không biết chuyện gì.

Tuy nhiên, ngay sau khi Hạ Tinh bị Vân Túc dắt đi, nhóm nhân viên nữ đó lại bắt đầu hét lên đầy phấn khích.

“Trời đất ơi, cậu em trai kia đáng yêu quá, mềm mại hết sức, tôi chịu không nổi rồi, đã bắt đầu tưởng tượng ra đủ thứ cảnh rồi!

“Cặp này quá đỉnh, không thể không ship!

Lúc này, Vân Túc đã lái xe đua của anh ra ngoài. Nhân viên mang đến hai bộ đồ đua xe và hai chiếc mũ bảo hiểm.

Anh nhận lấy, sau đó bước chậm rãi đến trước mặt Hạ Tinh, đưa cho cậu một bộ đồ và mũ bảo hiểm.

“Mặc vào đi.

Hai người thay đồ xong bước ra, một người mặc đồ đua màu xanh lá, người còn lại là màu xanh dương. Dáng người hoàn hảo của họ được tôn lên triệt để, khí chất lạnh lùng khiến cả không gian như ngưng đọng.

“Lên xe đi.

Vân Túc mở cửa xe, ra hiệu cho Hạ Tinh.

Chiếc xe đua này có hai chỗ ngồi, vì không biết lái xe, Hạ Tinh chỉ cần ngồi ở ghế phụ.

Đây là lần đầu tiên Hạ Tinh ngồi trong xe đua, cậu vừa ngồi vào ghế phụ đã bắt đầu xem xét cấu hình của chiếc xe. Nhưng chưa kịp nhìn kỹ, chiếc xe bỗng rung chuyển khi Vân Túc bước lên ngồi vào ghế lái.

Đóng cửa xe lại, Vân Túc quay đầu nhìn cậu một cái: “Sẵn sàng chưa?

Vì đội mũ bảo hiểm nên giọng nói có chút mơ hồ, lại thêm lớp kính trong suốt trước mũ bị phủ một lớp hơi ẩm.

Hạ Tinh gật đầu.

Tuy nhiên, khi cậu còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, chiếc xe đã lao đi như một mũi tên. Không khí xung quanh giống như sống dậy, ập vào bề mặt mũ bảo hiểm, khiến cậu suýt chút nữa bị ép ngửa ra sau.

May mà đã cài dây an toàn.

Hạ Tinh khó khăn lắm mới lấy lại được bình tĩnh, nhưng trước mắt lại xuất hiện một khúc cua gấp. Tim cậu như muốn rơi ra ngoài.

Sau hàng loạt cú tăng tốc và chuyển hướng đột ngột, dù khả năng thích ứng có mạnh mẽ đến đâu, Hạ Tinh cũng không chịu nổi.

Cuối cùng, xe đua dừng lại ở vạch đích.

Sắc mặt Hạ Tinh trắng bệch, tứ chi bủn rủn.

Cậu mở cửa xe, tháo mũ bảo hiểm ra, rồi chạy ngay đến thùng rác gần đó để nôn thốc nôn tháo.

Hạ Tinh nôn đến mức choáng váng, hoa mắt trong suốt hai mươi phút, sức lực toàn thân gần như cạn kiệt. Cậu suýt ngã ngồi xuống đất, may mà Vân Túc kịp đỡ lấy eo cậu, mới giúp cậu đứng vững.

Hạ Tinh cũng không làm bộ, trực tiếp dựa vào lồng ngực của Vân Túc, sau đó dùng cốc nước anh đưa để súc miệng.

Từ xa nhìn lại, Hạ Tinh chẳng khác nào một tiểu kiều thê mềm mại yếu ớt đang được chiều chuộng hết mực.

Sau khi súc miệng xong, loại bỏ hoàn toàn mùi khó chịu trong miệng, Hạ Tinh lắc đầu với Vân Túc, ý bảo không uống thêm nước nữa.

Vân Túc đưa cốc nước cho nhân viên đứng cạnh, rồi vỗ nhẹ vào lưng Hạ Tinh: “Sao rồi? Đỡ hơn chưa?

Hạ Tinh với đôi lông mi ươn ướt, thoáng mang theo chút dáng vẻ yếu đuối đáng thương.

“Ổn rồi.

Cậu chống tay lên ngực Vân Túc, mượn lực để đứng thẳng dậy.

“Thấy vui không?

Vân Túc hỏi, trong mắt ánh lên nét cười mang chút đùa cợt, rõ ràng là đang hỏi cho có.

“Không vui.

Hạ Tinh lạnh lùng đáp, trận đua xe vừa rồi để lại bóng ma không nhỏ trong lòng cậu. Vui? Nếu chơi tiếp nữa chắc cậu mất mạng mất.

“Nếu anh thích thì cứ chơi tiếp, tôi sẽ đứng ngoài nhìn. Tôi không muốn chơi nữa, đáng sợ lắm.

Không biết vì muốn trốn tránh nỗi sợ từ đường đua hay né tránh Vân Túc, Hạ Tinh vừa nói vừa đẩy đẩy ngực anh.

Bị cậu đẩy đến ngứa ngáy, khóe môi Vân Túc cong lên, giọng khàn khàn mang theo chút cám dỗ: “Thế thì không chơi nữa, được không?

Nghe thấy Vân Túc nói vậy, Hạ Tinh vừa bất ngờ vừa hoang mang.

“Không sao, anh cứ chơi tiếp đi. Tôi không chơi thì đứng nhìn anh cũng được.

Vân Túc gạt tay cậu đang đặt trên ngực mình ra, trong mắt ánh lên nét sâu thẳm: “Không cần, tôi cũng không chơi nữa.

Ánh mắt đầy táo bạo của anh khiến Hạ Tinh cảm thấy bồn chồn, tim đập thình thịch như có lửa cháy trong lòng. Cậu vội dời mắt, điều chỉnh nhịp thở gấp gáp: “Được thôi.

Lúc này mới chỉ là 7 giờ rưỡi tối, trời vừa mới chạng vạng, vẫn chưa đến thời điểm “tốt nhất để gây án, theo như suy đoán của Hạ Tinh.

Vân Túc, hoàn toàn không hay biết những gì đang diễn ra trong đầu Hạ Tinh, chỉ khẽ mỉm cười lạnh nhạt: “Tôi dẫn cậu đi xem một màn kịch hay.

“Kịch hay gì?

“Đến nơi rồi sẽ biết.

Hai người rời khỏi trường đua và tới một cửa hàng đồ vest. Tại đây, cả hai chọn đồ vest mới và làm kiểu tóc khác.

Khi nhìn vào gương, thấy diện mạo hoàn toàn mới của mình, Hạ Tinh ngây người.

Bình thường cậu hay mặc đồ thoải mái, lần đầu thử mặc vest chỉnh chu, cậu trông đẹp trai đến mức không ngờ.

Gương mặt cậu không quá góc cạnh, mang chút vẻ trẻ trung, nhưng đôi chân mày anh khí đã trung hòa nét ngây ngô ấy. Bây giờ, cậu vừa phong độ vừa tràn đầy sức sống.

Nữ stylist bên cạnh tưởng hai người là một cặp, không ngớt lời khen ngợi: “Cậu Vân, bạn trai của anh mặc bộ vest này thật sự quá đẹp trai, lại còn rất hợp với màu vest của anh nữa.

Vân Túc mang khí chất trưởng thành, ổn trọng, trong khi Hạ Tinh toát lên sự tươi trẻ. Hai người tuy khác biệt nhưng lại rất hòa hợp, khiến ai nhìn cũng thấy xứng đôi.

Sau khi rời khỏi cửa hàng, Hạ Tinh có chút không tự nhiên.

Ngồi trong xe, cậu càng tò mò không biết Vân Túc muốn dẫn mình đi đâu.

Còn nói có kịch hay để xem, là kịch gì? Không phải anh ấy định giết người sao?

Chẳng bao lâu, xe dừng lại trước cửa khách sạn Anh Hào.

Một tấm thảm đỏ trải dài đến cửa, bên ngoài khách sạn trang trí bằng những bồn hoa rực rỡ, ánh đèn flash lóe lên không ngừng, cho thấy bên trong đang tổ chức một buổi dạ tiệc hoành tráng.

Hạ Tinh nắm tay Vân Túc, bước đi trên thảm đỏ tiến vào sảnh khách sạn.

Bên trong, các doanh nhân quyền quý đang nâng ly chúc tụng, trò chuyện vui vẻ. Cảnh tượng xa hoa và náo nhiệt, không thiếu các phu nhân danh giá và những công tử tiểu thư nổi tiếng.

Tuy nhiên, khi nhận thấy có người bước vào, bầu không khí trở nên im lặng trong thoáng chốc.

Lâm Mộ Tư không ngờ rằng Vân Túc lại đến mà không báo trước. Cô đoán chắc anh đến để tạo cho mình một bất ngờ.

Cô kéo mẹ mình, rạng rỡ bước tới trước mặt Vân Túc.

“Vân Túc trưởng thành rồi, đúng là trẻ trung, tài giỏi, phong độ ngời ngời.

“Bác gái quá khen rồi. Vân Túc lạnh nhạt đáp lễ, rồi lấy món quà mà Hình Minh Kiệt đã chuẩn bị trước đó, đưa đến trước mặt mẹ của Lâm Mộ Tư: “Bác gái, chúc bác sinh nhật vui vẻ.

Mẹ Lâm nhận lấy món quà, trên khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng nở nụ cười rạng rỡ: “Vân Túc, thật chu đáo quá.

Vân Túc khẽ gật đầu đáp lễ.

Ánh mắt mẹ Lâm lướt qua cậu thiếu niên đẹp trai đứng bên cạnh Vân Túc nhưng không nói gì về cậu, thay vào đó bà nắm lấy tay Lâm Mộ Tư, kéo cô về phía Vân Túc.

“Vân Túc này, bác còn một số việc phải lo liệu, để Mộ Tư trò chuyện thêm với con nhé.

Ý tứ của mẹ Lâm đã quá rõ ràng, Vân Túc khẽ ừ một tiếng. Thấy tình hình có vẻ thuận lợi, mẹ Lâm trao cho Lâm Mộ Tư một ánh mắt đầy ngụ ý rồi rời đi.