Biết được việc Vân Túc định thực hiện một vụ phạm tội trước khi chết, Hạ Tinh cả ngày làm việc trong trạng thái bồn chồn, đứng ngồi không yên. Trong đầu cậu không ngừng hiện lên cảnh tượng Vân Túc bị mọi người lên án, chỉ trích. Cuối cùng, sau khi hoàn thành công việc ở tòa soạn Juily, Hạ Tinh vội vã đến biệt thự để tìm Vân Túc. Cậu nhất định phải nói rõ ràng mọi chuyện với anh, động viên anh không được từ bỏ bản thân. Bệnh tật thì chắc chắn sẽ có cách chữa trị. Nhất định không được bỏ cuộc! Tuy nhiên, khi vừa bước xuống khỏi chiếc taxi trước biệt thự của Vân Túc, cậu lại bắt gặp một chiếc Maserati đang chuẩn bị rời đi. Chiếc Maserati này không phải của Ngụy Húc Hảo. “Vân Túc? Anh định đi đâu? Thấy Hạ Tinh, Hình Minh Kiệt cố tình dừng xe bên cạnh cậu. Cửa sổ xe hạ xuống, để lộ gương mặt điển trai hoàn mỹ của Vân Túc. Toàn bộ trang phục của Vân Túc rất kín đáo, anh đội mũ, đeo kính râm, trông như đang muốn che giấu thân phận. Đây là định làm gì? Chẳng lẽ... “Có chuyện gì sao? Vân Túc khẽ chỉnh lại gọng kính, liếc mắt nhìn cậu một cái. “Cho tôi đi cùng, tôi sẽ nói trên xe. Cửa xe mở khóa, Hạ Tinh nhanh chóng chui vào. Ngồi cạnh một Vân Túc “trang bị tận răng như thể chuẩn bị đi làm điều gì mờ ám, Hạ Tinh không kìm được mà thở dài thườn thượt. “Sao vậy? Trông cậu như đang có tâm sự nặng nề. Vân Túc khẽ cười, vẻ mặt đầy vẻ kinh ngạc trước biểu hiện của cậu. Cũng phải thôi, trong lòng Vân Túc hiểu rõ. Anh vừa mới “than thở với Da Vinci tối qua, giờ chính là lúc để xác minh vài điều. Hoặc có lẽ, từ lúc Da Vinci biết mở khóa điện thoại và nhắn tin với Lâm Mộ Tư, Vân Túc đã mơ hồ có suy đoán. Đến lần ăn lẩu, cậu nhắc Da Vinci thích bánh bao thịt, nhưng thực tế rõ ràng chính cậu là người thèm nhất khi nhắc đến nó. Những chi tiết nhỏ này vốn không có cách giải thích hợp lý, cũng chẳng theo bất kỳ lô-gic nào. Rồi khi ở trên núi, Hạ Tinh đề cập đến chuyện “nhập hồn. Lúc đó, Vân Túc thật sự không tin. Nhưng kết hợp với tất cả những gì đã xảy ra trước đây, mối liên hệ giữa các sự kiện trở nên rất rõ ràng. “Không sao. Hạ Tinh khẽ điều chỉnh cảm xúc, cố gắng giữ bình tĩnh. Cậu không muốn để Vân Túc nhận ra rằng mình đã hiểu rõ mọi chuyện. Dù sao, với một người kiêu ngạo như Vân Túc, nếu anh biết những điểm yếu của mình đã bị phơi bày, nhỡ đâu anh bị kích động mà làm điều dại dột, chẳng hạn như... nhảy lầu thì sao? Vậy nên, trước mặt Vân Túc, Hạ Tinh nhất định phải giấu kỹ cảm xúc của mình. Hạ Tinh nhìn Vân Túc, nghi hoặc nhíu mày. “Còn anh, ăn mặc thế này định đi đâu vậy? Đôi mắt nâu trong sáng của Hạ Tinh chăm chú nhìn anh, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc. Lúc này đã là 4 giờ rưỡi chiều, chẳng lẽ Vân Túc định… ẩn nấp? Ẩn nấp đến nửa đêm, rồi bắt đầu hành động? Đêm đen gió lớn, là thời điểm tốt để giết người phóng hỏa. Hạ Tinh giật nảy mình, hít sâu một hơi lạnh. Sau đó, cậu nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, thầm may mắn vì mình đến kịp lúc. Nếu không, Vân Túc thật sự gây ra họa lớn. Trợ lý Hình này cũng thật là, sao không ngăn Vân Túc lại chứ? Haiz! “Hôm nay quan tâm tôi ghê nhỉ? Không tệ. Khóe môi Vân Túc khẽ cong lên, dường như tâm trạng đã vui vẻ hơn nhiều. Hạ Tinh vừa định phủ nhận, nhưng nhớ lại dáng vẻ đáng thương của Vân Túc tối qua trước mặt Da Vinci, cậu liền đổi giọng: “Ừ, tôi sẽ đối xử tốt với anh. Cậu thầm hứa sẽ khiến Vân Túc lấy lại niềm khao khát sống. “Muốn biết tôi định làm gì? Đi theo tôi rồi sẽ rõ. Vân Túc liếc nhìn cậu, trong mắt ánh lên nét cười đầy thú vị. Nụ cười ấy khiến Hạ Tinh nổi cả da gà. Trời đất ơi, Vân Túc từ khi nào lại tin tưởng mình đến mức để mình tận mắt chứng kiến quá trình phạm tội của anh? Điều này thật quá đáng sợ. Chẳng lẽ Vân Túc sẽ giải quyết mình sau khi xong việc sao? Chưa gì mà Hạ Tinh đã run sợ. “Anh hứa sẽ không giết tôi chứ? Lỡ lời trong lúc vô ý, Hạ Tinh vội hối hận thì đã muộn. Giết cậu? Cậu đang nói cái gì thế? Lông mày của Vân Túc nhíu lại: “Cậu nói lại xem? Bị ánh mắt của anh dọa, Hạ Tinh càng không dám nói thêm. Cậu cười gượng: “Không, không có gì đâu. Ngồi ngay ngắn lại, Hạ Tinh cố trấn an bản thân. Phải nghĩ cách rời khỏi Vân Túc càng sớm càng tốt. Nếu không được, chí ít cũng phải để lại bằng chứng để sau này anh phải bồi thường một khoản lớn cho bố mẹ mình dưỡng già. Sau khi tính toán hết các đường lui, Hạ Tinh khẽ nhắm mắt, rồi lại nhìn sang Vân Túc. Anh đang nhắn tin cho ai đó, trên mặt còn lộ ra một tia sát khí lạnh lẽo. Hạ Tinh nuốt khan, lấy điện thoại ra bắt đầu viết nhật ký. Vì sợ bị Vân Túc nhìn thấy, Hạ Tinh vừa viết vừa cẩn thận quan sát động tĩnh từ phía anh, khiến tốc độ viết cực kỳ chậm, thậm chí trán cậu còn đổ một lớp mồ hôi mỏng vì căng thẳng. Nhưng cậu còn chưa kịp viết xong, chiếc Maserati đã bất ngờ dừng lại. “Cậu đang làm gì đấy? Vân Túc ghé đầu qua, giọng nói có chút chất vấn và không vui. Trên đường đi, Hạ Tinh hầu như không nói chuyện với anh, cứ mải mê nghịch điện thoại. Điện thoại thú vị đến vậy sao? Nếu Vân Túc không ghé qua thì thôi, vừa ghé sát lại, Hạ Tinh giật mình làm rơi điện thoại xuống đất cái “bộp. Thấy cảnh này, vẻ nghi hoặc trên gương mặt Vân Túc càng rõ rệt. Hạ Tinh không để anh có cơ hội thăm dò thêm, vội vàng nhặt điện thoại lên, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhét vội vào túi áo. Sau đó, cậu nắm lấy tay Vân Túc, nở nụ cười tươi sáng: “Đến nơi rồi, chúng ta xuống thôi. Hạ Tinh đã nghĩ thông, dù cho ngày mình phải chết không còn xa, nhưng chỉ cần còn chút hy vọng, cậu sẽ không từ bỏ. Với thời gian ít ỏi còn lại, cậu phải cố gắng hết sức để thuyết phục Vân Túc thay đổi ý định. Mang theo suy nghĩ ấy, gương mặt Hạ Tinh lại bừng lên sự tự tin kiên định. Vân Túc thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không suy nghĩ sâu thêm. Nhìn bàn tay của cậu thiếu niên chủ động nắm lấy tay mình, khóe môi của Vân Túc cong lên với vẻ hài lòng. Xuống xe, Hạ Tinh nắm tay Vân Túc đi tới ven đường, trong khi Hình Minh Kiệt lái xe đi đỗ ở bãi đỗ xe. Hạ Tinh cứ nghĩ rằng Vân Túc sẽ chọn một nơi hoang vu hẻo lánh nào đó, nhưng không ngờ điểm đến lại là... một trường đua xe? Trường đua xe này có diện tích hàng chục triệu mét vuông, được trang trí tinh tế với quy mô chưa từng có. Hằng năm, nơi đây thường tổ chức các cuộc đua xe tầm cỡ quốc gia và quốc tế, là một trường đua chính quy. Chẳng lẽ Vân Túc có sở thích đặc biệt? Anh ấy thích gây án ở những nơi thế này sao? Hạ Tinh cảm thấy khá kỳ lạ. “Muốn vào chơi thử không? Thấy Hạ Tinh thất thần, tưởng cậu bị sự đồ sộ của trường đua làm kinh ngạc, Vân Túc khẽ kéo tay cậu, hỏi. Hạ Tinh ngẩn ra, nếu đi chơi đua xe, có thể kéo dài thêm chút thời gian. “Được! Cậu lập tức đồng ý không chút do dự. Vì không quen thuộc với đua xe, Hạ Tinh ngoan ngoãn để Vân Túc dắt vào trường đua. Khi tới khu vực dịch vụ, Vân Túc trao đổi với nhân viên một lúc. Hạ Tinh, không hiểu gì cả, ngoan ngoãn để anh dẫn dắt, im lặng đóng vai một “bình hoa đúng nghĩa. Hạ Tinh thấp hơn Vân Túc một chút, nhưng cả hai đều có dáng người siêu mẫu với bờ vai rộng và eo thon. Chỉ cần một người xuất hiện đã đủ thu hút ánh nhìn, huống hồ cả hai lại đứng cạnh nhau. Sự xuất hiện của họ lập tức trở thành tâm điểm chú ý gấp đôi.