Lúc này, người ngơ ngác chính là Hình Minh Kiệt. Anh nhớ rõ Vân Túc trước đây đối xử với Hạ Tinh khá tốt, nhưng sao bây giờ quan hệ giữa hai người lại căng thẳng như vậy? Rốt cuộc giữa họ đã xảy ra chuyện gì?

Dù sao thì Vân Túc cũng là ông chủ của anh, một khi Vân Túc đã lên tiếng, anh chỉ có thể nghe lệnh.

“Không cần đâu, trợ lý Hình, anh cứ làm việc của mình đi.”

Hạ Tinh nhận ra Hình Minh Kiệt đang khó xử, liền nở một nụ cười rạng rỡ và nói.

Hình Minh Kiệt áy náy nhìn Hạ Tinh một cái, sau đó mở cốp xe, đặt hành lý của Vân Túc vào trong, rồi lên ghế lái.

Động cơ xe được khởi động, chiếc xe nhanh chóng rời đi trên con đường bằng phẳng.

Nhìn chiếc xe sang trọng khuất dần, Hạ Tinh khẽ thở dài một hơi.

Tâm trạng của Vân Túc lúc nào cũng thất thường, cậu cũng không biết mình đã nói sai câu nào khiến quan hệ giữa hai người trở nên căng thẳng như vậy.

Thôi kệ, tạm gác lại, cậu quyết định trở về phòng trọ nghỉ ngơi một đêm trước rồi tính tiếp.

Chương trình “Anh Em Phiêu Lưu Ký” mùa mới vừa kết thúc, trên Weibo độ nóng tăng cao chưa từng có. Những hình ảnh hậu trường của đoàn phim, thậm chí cả những bức ảnh và video được quay từ góc độ không biết ai đã dùng flycam chụp lại, đều được đăng tải trên các nền tảng mạng xã hội lớn.

Những bài đăng này đã khiến khán giả bàn tán sôi nổi:

【Cậu chủ Túc thật quá gần gũi! Một Vân Túc như thế này làm tôi yêu quá đi mất!】

【Không ngờ đấy, anh Hạ Tinh hóa ra là người nói nhiều đến vậy!】

【Ăn nấm? Lâm Mộ Tư, chị sao dám ăn thế chứ!】

【Cố Diệu Diệu và Ngụy Húc đúng là “Phật hệ” quá mà~】

...

Nhìn lướt qua loạt bài đăng toàn về chương trình “Anh Em Phiêu Lưu Ký” trên Weibo, Hạ Tinh ngẩn người một lát.

Cậu tiện tay lướt vào mục tin nhắn riêng và danh sách lượt thích trên tài khoản của mình, nhưng lại phát hiện mọi thứ đều trống trơn, không còn gì cả.

Chẳng lẽ cậu bị mất trí nhớ?

Trước khi lên núi, lúc trên xe buýt, cậu vô tình đăng một tấm ảnh có góc nghiêng đẹp đến nao lòng của Vân Túc lên Weibo, khiến xảy ra một chút hiểu lầm. Chẳng lẽ hiểu lầm đó đã được giải quyết nhanh như vậy?

Thật kỳ diệu.

Hạ Tinh còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ, thì điện thoại bỗng đổ chuông, là Phùng Kiến Thông gọi đến.

Phùng Kiến Thông hiện là người phụ trách các hợp đồng mời hợp tác dài hạn của studio Vân Túc. Tất cả các vấn đề liên quan đến hợp đồng thương mại đều có thể thông qua ông ta để đàm phán.

Trước khi tham gia chương trình, Phùng Kiến Thông đã từng tìm đến cậu để bàn bạc chuyện hợp tác. Cuộc gọi này chắc cũng không khác là mấy.

“Có chuyện gì vậy?”

“Tiểu Hạ à, bây giờ cậu bận rộn xong rồi đúng không? Có thể ghé qua tòa soạn một chuyến không?” Phùng Kiến Thông, người nổi tiếng là một “con hồ ly cười”, lúc này giọng điệu đã quay ngoắt 180 độ, đầy niềm nở.

“Được thôi.”

Không ngờ Hạ Tinh lại đồng ý nhanh như vậy, đến mức Phùng Kiến Thông còn chưa kịp vui mừng, thì đã nghe tiếng “tút” báo hiệu đầu dây bên kia ngắt máy.

Đến tòa soạn, Phùng Kiến Thông đã chuẩn bị sẵn sàng để đón tiếp Hạ Tinh. Ý định của ông rất rõ ràng: mời Hạ Tinh đến văn phòng để bàn chuyện hợp tác. Tòa soạn cũng muốn đăng một bài phỏng vấn đặc biệt về Vân Túc. Trước giờ, Vân Túc chưa từng nhận lời phỏng vấn, nên nếu có cơ hội, Phùng Kiến Thông dĩ nhiên không muốn bỏ lỡ.

Trong bối cảnh ngành báo chí ngày càng khó khăn, tạp chí Velle không thể lơ là cạnh tranh, mà phải tìm mọi cách để xây dựng lợi thế của mình trước các đối thủ.

Tin tức Hạ Tinh trở thành tác giả mời hợp tác lâu dài của studio Vân Túc đã sớm đến tai Lâm Tịch và Trương Hòa Thạc.

Tác giả hợp tác lâu dài với studio của Vân Túc?

Gặp được cơ hội tốt thế này, đúng là vận may như “nhặt được hũ vàng“.

Hồi đó, khi Hạ Tinh bị đuổi khỏi tòa soạn, bọn họ còn cảm thấy tội nghiệp, nghĩ sẽ tìm cách giúp đỡ. Nhưng giờ nhìn lại, rõ ràng Hạ Tinh chẳng cần đến sự giúp đỡ của ai.

Ngược lại, trong tương lai, có khi bọn họ còn phải nhờ cậu ấy giúp lại.

Dù các nhân viên vẫn ngồi làm việc trước máy tính, nhưng họ dễ dàng nhận ra không khí của tòa soạn hôm nay có chút khác biệt. Đặc biệt là dáng vẻ chỉnh tề và nụ cười rạng rỡ trên mặt Phùng Kiến Thông càng khiến bọn họ đoán chắc có chuyện gì đó quan trọng sắp xảy ra.

Phùng Kiến Thông vừa ra ngoài, không lâu sau đã quay lại, phía sau ông là một chàng trai trẻ trung, sáng sủa.

Mọi người ngó ra nhìn, nhận ra đó là Hạ Tinh, liền đồng loạt lộ vẻ ngạc nhiên xen lẫn tò mò.

Hạ Tinh không phải đã bị đuổi khỏi tòa soạn sao? Sao bây giờ lại quay về?

Những nhân viên chưa rõ thân phận của Hạ Tinh thì cảm thấy mọi chuyện thật kỳ lạ.

Trong khi đó, Trương Hòa Thạc và Lâm Tịch lại trao đổi ánh mắt đầy ẩn ý, mỉm cười hiểu chuyện.

Hạ Tinh lần này trở lại, chắc chắn sẽ khiến Phùng Kiến Thông, con cáo già gian xảo này, phải nếm mùi.

Đưa Hạ Tinh vào văn phòng, Phùng Kiến Thông liền đi thẳng vào vấn đề:

“Hạ Tinh à, Velle chính là nơi khởi đầu giấc mơ của cậu. Cậu không thể trơ mắt nhìn Velle bị các tòa soạn khác vượt mặt được, đúng không? Giờ cậu đã có năng lực rồi, tại sao không quay lại cùng chúng tôi đưa Velle phát triển rực rỡ hơn?”

“Trưởng ban Phùng, khi đuổi tôi đi, ông đâu nói thế này? Lúc giăng bẫy tôi, ông cũng không nói thế này.”

Đôi mắt nâu của chàng trai trẻ đầy lạnh lùng, “Hợp tác với các người, có lẽ là không thể.”

Nghe câu trả lời dứt khoát của cậu, Phùng Kiến Thông lập tức run rẩy trong lòng. Lãnh đạo đã giao nhiệm vụ rõ ràng phải kéo được Hạ Tinh về. Giờ Hạ Tinh từ chối thẳng thừng, chẳng khác nào ông đang thất bại.

Chuyện này...

Ánh mắt Phùng Kiến Thông dần trở nên âm trầm, “Hạ Tinh, trước đây cậu nói muốn quay lại Velle, không thể vì lý do gì đó mà lật lọng chứ.”

“Có lý do chứ. Tất nhiên là có.”

Khóe miệng Hạ Tinh khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh, ánh mắt sáng như sao, nhìn thẳng vào ông ta:

“ông biết báo Juily chứ? Họ sẵn sàng trả giá gấp đôi các người.”

“Vì vậy, tôi quyết định chọn báo Juily.”

Juily?

Đó chẳng phải là đối thủ truyền kiếp của Velle sao?

Trong những năm gần đây, Juily và Velle phát triển nhanh chóng, nhưng cũng thường xuyên xảy ra va chạm trong ngành. Mâu thuẫn giữa hai bên ngày càng lớn, đến mức hiện tại, hai bên coi nhau như kẻ thù không đội trời chung.

Giờ đây, khi Hạ Tinh - người đang rất được săn đón - lại nói muốn đầu quân cho Juily, chẳng phải rõ ràng là cậu ấy đang cố tình trả đũa Velle hay sao?

Sắc mặt của Phùng Kiến Thông lúc xanh lúc trắng. Cái Juily này, lại dám hứa trả cho Hạ Tinh thù lao gấp đôi so với họ, chẳng phải là đang công khai đối đầu, quyết tâm chiêu mộ Hạ Tinh bằng mọi giá sao?

Huống chi, giữa ông và Hạ Tinh từng có những mâu thuẫn trước đây. Xem ra khả năng Juily thành công lôi kéo Hạ Tinh là rất cao.

Thật đúng là một kẻ gian trá.

Sau khi Hạ Tinh rời đi, đúng lúc đến giờ tan làm. Lâm Tịch và Trương Hòa Thạc liền rủ cậu đến quán cà phê ngồi uống một chút.

Khi được hỏi làm thế nào mà cậu lại nhận được công việc làm tác giả hợp tác đặc biệt với studio của Vân Túc, Hạ Tinh ngượng ngùng gãi đầu.

Chuyện giữa cậu và Vân Túc, thực sự rất khó nói rõ ràng. Đến giờ phút này, ngay cả chính cậu cũng khó tin rằng mình lại được Vân Túc để mắt tới và giúp đỡ như vậy.

“Chuyện này kể ra thì dài lắm.

Lâm Tịch và Trương Hòa Thạc là những người bạn rất hiểu chuyện. Lúc Hạ Tinh mới vào làm ở Velle, cậu đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ họ. Đối với Hạ Tinh, dù không còn làm chung nữa, cậu vẫn luôn xem họ là những người anh chị thân thiết nhất.

“Còn một chuyện nữa, Hạ Tinh nói, giọng đầy lưu luyến. “Tôi đã từ chối yêu cầu của Phùng Kiến Thông. Tôi quyết định rời khỏi Velle, đến Juily phát triển.

Điều cậu lưu luyến không phải là Velle hay Phùng Kiến Thông, mà là Trương Hòa Thạc và Lâm Tịch.