“Để tôi giúp cậu.” Vân Túc thu ô lại, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh Hạ Tinh. Chiếc chậu đựng quần áo bẩn được đặt ngay giữa hai người. Hạ Tinh không nói gì, có người chịu giúp thì còn gì phải phàn nàn. Không lẽ lại đuổi người ta đi? Cậu đâu có ngốc đến thế. “Ừm? Màu xanh à?” Nghe giọng nói của Vân Túc, Hạ Tinh ngẩn người. Màu xanh gì cơ? Khi cậu dừng tay, ngẩng lên nhìn, chỉ thấy bàn tay to lớn của Vân Túc đang cầm... chiếc quần lót màu xanh của cậu, chăm chú xem xét. “Chết tiệt, Vân Túc, đặt xuống ngay cho tôi!” Thấy món đồ riêng tư của mình bị cầm lên như thế, Hạ Tinh cảm thấy cực kỳ khó chịu, cả người không yên. Sắc mặt cậu thay đổi liên tục, dường như không thể nhịn nổi nữa. Trước phản ứng của Hạ Tinh, giọng Vân Túc lại nhàn nhạt: “Chỉ là giặt đồ thôi, cậu căng thẳng gì chứ?” Ánh mắt của Vân Túc bình thản, như thể thứ anh đang cầm trong tay không phải là quần lót, mà chỉ là một chiếc áo sơ mi bình thường. Đối diện với Vân Túc điềm nhiên như không, sự kích động của Hạ Tinh lại giống hệt một chú hề đang làm quá. Cậu bỗng thấy xấu hổ. Là do cậu... quá căng thẳng sao? Thôi vậy, chỉ là một chiếc quần lót thôi mà, cậu cũng đã từng giặt quần lót của Vân Túc rồi, đâu có gì to tát. Tự thuyết phục xong, Hạ Tinh cuối cùng cũng kiểm soát được cảm xúc. “Thôi được, anh giặt đi.” Hạ Tinh cau mày. Nếu Vân Túc không giặt ngay trước mặt cậu thì cậu còn có thể chấp nhận, nhưng khi nhìn anh giặt, nhất là khi tay anh chạm vào một số chỗ trên quần áo, cậu lại không thoải mái, như thể anh thực sự đang “chạm” vào nơi đó. Cậu bặm môi, nhịn cơn khó chịu dâng lên. Vân Túc giặt đồ chậm chạp, cũng đúng thôi, một người sống xa hoa, từ nhỏ đã có người phục vụ như anh, chắc chắn chưa từng tự giặt đồ bao giờ. Hạ Tinh không muốn tự mình chuốc bực tức, nên nhanh chóng giặt nốt phần còn lại, rồi gom những món đồ Vân Túc vừa giặt xong để chuẩn bị mang vào lều. Nhưng Vân Túc nhanh chóng chộp lấy chiếc chậu trước khi Hạ Tinh kịp phản ứng: “Để tôi.” Hai người đàn ông cùng nấu ăn, giặt đồ, Hạ Tinh nghĩ, nếu tiếp tục như thế này, chắc họ có thể sống cuộc sống điền viên rồi. Khi Vân Túc đặt chậu xuống, anh lấy giá phơi gấp ra, treo quần áo của cả hai lên. Nhìn tình hình hiện tại, cơn mưa không biết bao giờ mới tạnh, quần áo đành phải tạm thời phơi trong lều. Đợi mưa tạnh, chỉ cần treo dưới nắng khoảng hai ba tiếng là sẽ khô. “Đói quá rồi!” Tiếng Hạ Tinh than vãn vang lên, ánh mắt Vân Túc trở nên dịu dàng: “Muốn ăn gì?” “Đùi gà to!” Nhưng cậu biết đây là hoang dã, làm gì có đùi gà to. Biết rằng mong muốn này không thực tế, Hạ Tinh lại thở dài: “Thôi, có gì ăn cho đỡ đói là được rồi.” “Ừ, cậu đun sôi nước trước đi, tôi ra ngoài tìm chút đồ ăn.” Giọng Vân Túc vừa dứt, anh đã bước ra khỏi lều. Đun nước? Nhìn bóng lưng anh khuất dần, Hạ Tinh lẩm bẩm, ngoài trời mưa thế này, tìm củi khô ở đâu ra mà đun nước? Hơn nữa, đồ ăn còn chưa biết có tìm được không, lại bảo cậu đun nước trước. Dù sao cũng rảnh rỗi, Hạ Tinh quyết định làm theo lời Vân Túc. Mặc dù trời mưa to trước đó, nhưng nhiều khu vực rừng rậm vẫn còn củi khô chưa bị ướt. Sau một hồi nỗ lực, cậu cũng gom được một lượng củi khô kha khá. Khi cậu vừa đun sôi nồi nước, Vân Túc quay về, trên tay xách theo một con gà rừng mập mạp. Con gà đã được cắt tiết, cổ vẫn còn rỉ máu, mắt trắng dã, không còn chút dấu hiệu của sự sống. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Hạ Tinh, Vân Túc thả con gà vào nồi nước sôi, nhanh chóng nhúng trụng. Sau đó, anh lấy con gà ra, đặt lên tấm vải sạch, thuần thục nhổ hết lông. Chỉ trong phút chốc, chú gà lông lá đã trở nên trụi lủi. Vân Túc rửa sạch gà trong dòng sông, mổ bụng, lấy nội tạng ra. Tất cả các thao tác đều được thực hiện gọn gàng, liền mạch. Xong xuôi, anh dùng gia vị ướp gà một lát, rồi lấy lá sen vừa hái quấn chặt con gà, bọc đến ba, bốn lớp. Sau đó, anh phủ một lớp bùn đất bên ngoài và đặt nó vào bếp than đang cháy rực. Hạ Tinh chỉ biết há hốc miệng nhìn. Cậu còn chưa kịp phản ứng thì Vân Túc đã làm xong hết. Người xử lý gọn gàng như vậy là Vân Túc? Ảnh đế nổi tiếng của làng giải trí? Cảnh tượng này đã trực tiếp thay đổi cách nhìn của Hạ Tinh về thế giới. “Không phải cậu muốn ăn đùi gà sao? Sao còn không chịu làm việc, tiếp củi đi?” Giọng trầm lạnh của Vân Túc kéo Hạ Tinh trở về thực tại. Cậu rùng mình, ý thức lập tức quay lại. Được rồi! Làm thì làm, ai sợ ai! Vì chiếc đùi gà thơm ngon, Hạ Tinh rất hăng hái tiếp củi, thậm chí trong lúc nướng còn lo sợ gà không chín đều, nên cậu chủ động xoay con gà mấy lần. Cậu muốn đảm bảo từng bộ phận đều chín thơm ngon, tỏa mùi hấp dẫn. Khi cảm thấy thời gian đã đủ, Vân Túc gọi Hạ Tinh dừng lại. Anh bảo để con gà ủ thêm vài phút trong đống than, như vậy sẽ chín kỹ hơn. Đợi đến lúc, Vân Túc lấy con gà ra, dùng một hòn đá đập vỡ lớp đất bọc bên ngoài, để lộ những lớp lá sen bên trong. Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng bóc từng lớp lá, đến khi gà lộ ra với phần thịt mềm nhừ, vừa nhìn đã biết là thơm ngon. Mắt Hạ Tinh sáng rực lên ngay lập tức: “Vân Túc, thơm quá!” Mùi hương của gà rừng nướng lan tỏa khắp nơi. Ánh mắt Vân Túc dịu dàng đầy cưng chiều, anh xé một chiếc đùi gà lớn, đưa cho Hạ Tinh: “Ăn đi.” Hạ Tinh cắn một miếng, cảm giác ngon đến mức không nói nên lời. Cậu cảm thấy món gà này còn ngon gấp mấy lần những món cậu từng ăn trước đây. Lần trước là cá nướng, lần này là gà nướng. Hạ Tinh cảm thấy Vân Túc đúng là một đầu bếp bị nghiệp diễn làm lỡ dở tài năng. “Đúng rồi, Vân Túc, làm thế nào anh bắt được con gà rừng này?” Vừa cắn đùi gà, Hạ Tinh vừa hỏi, thịt gà rừng dai hơn gà thường, vừa mềm vừa ngon, đúng là mỹ vị. “Giun đất, lưới.” Vân Túc ăn uống rất từ tốn, đầy phong thái quý ông, anh chỉ nói ra ba từ, nhưng Hạ Tinh đã hiểu ngay. Trời mưa, giun đất bò ra khỏi mặt đất. Lấy giun làm mồi, sau đó giăng lưới, việc bắt gà rừng trở nên dễ dàng hơn nhiều. Nếu không phải Vân Túc nhắc, Hạ Tinh suýt quên mất là họ có mang theo lưới. “Được rồi, nhưng anh thật sự giỏi đấy.” Hạ Tinh tiếp tục thưởng thức món ngon. “Đây chỉ là một phần thôi, tôi còn giỏi hơn ở nhiều khía cạnh khác.” Nghe giọng điệu lãnh đạm của Vân Túc, Hạ Tinh suýt nữa bị nghẹn bởi miếng thịt gà trong miệng. Cậu quá nhạy cảm, mà Vân Túc luôn có cách nói khiến người khác dễ nghĩ lung tung. Nhưng cậu tự nhủ phải giữ vững tinh thần, không được suy nghĩ lệch lạc, thì sẽ chẳng xảy ra chuyện gì cả. Vì vậy, Hạ Tinh lặng lẽ bỏ qua lời anh, làm như không nghe thấy, rồi đổi chủ đề. “Lá cờ đỏ đó phải tìm ở đâu? Tôi không muốn ở đây nữa.” Hạ Tinh giờ rất nóng lòng trở về Giang Thành để tiếp tục công việc. Nhận ra sự sốt ruột của Hạ Tinh, ánh mắt Vân Túc thoáng trầm xuống: “Cậu không muốn ở cùng tôi?” Nghe câu hỏi của Vân Túc, Hạ Tinh cảm thấy khó hiểu: “Anh nói gì vậy? Tôi chỉ không muốn ở trên núi, chứ không phải không muốn ở cùng anh.” “Vì tôi, không thể ở lại thêm một thời gian nữa sao?” Trong thời gian ở trên núi, họ không bị thế giới bên ngoài làm phiền, thoải mái tận hưởng cuộc sống yên bình cùng nhau, vậy thì có gì không tốt?