Hạ Tinh đầy bất bình:

“Bậy bạ, ốc và vỏ sò tôi nhặt chắc chắn không có độc.

Vừa nói, cậu vừa như muốn chứng minh điều gì đó, vượt qua Vân Túc, thẳng tiến đến bếp nướng.

Dưới ánh mắt chăm chú của Vân Túc, Hạ Tinh không chút do dự cầm một con vỏ sò, lấy thịt bên trong và cho vào miệng.

“Trời ơi, ngon quá!

Đôi đồng tử Hạ Tinh sáng lên lấp lánh. Sau khi nhai vài miếng, cậu ngẩng đầu nhìn Vân Túc, ánh mắt sáng rực như những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.

Mỗi khi gặp đồ ăn ngon, cậu luôn biểu hiện như vậy, trông giống hệt một chú chuột hamster đang hạnh phúc vì được ăn no.

Vân Túc bất giác thấy hình ảnh con mèo ngốc mà anh nuôi ở nhà thấp thoáng qua dáng vẻ của Hạ Tinh.

Con mèo đó, anh đã nuôi rất nhiều năm.

Anh không phải kiểu người mê mèo, nhưng Da Vinci - cái tên của chú mèo - có ý nghĩa với anh nhiều hơn vẻ bề ngoài ngốc nghếch của nó...

“anh thử đi.

Hạ Tinh cầm một phần vỏ sò nướng do chính tay mình làm, đưa đến trước mặt Vân Túc. Lúc này, cậu mới nhận ra ánh mắt của người đàn ông vẫn đang nhìn mình chăm chú, đôi mày hơi nhíu lại, như thể đang chìm vào suy nghĩ nào đó.

“Anh sao vậy, Vân Túc?

Bị giọng nói của Hạ Tinh kéo về thực tại, đôi mắt sâu thẳm của Vân Túc cuối cùng cũng tập trung trở lại.

Anh nhận ra Hạ Tinh vẫn giữ nguyên tư thế, tay đưa ra trước, như đang chờ anh nhận lấy món ăn.

Khóe môi mỏng của Vân Túc khẽ nhếch lên. Anh cúi xuống, trực tiếp ăn miếng thịt sò từ tay của Hạ Tinh.

Miếng thịt sò dai mềm, được nướng vừa tới, tỏa hương thơm béo ngậy trong miệng anh.

“Ngon!

Ánh mắt của Vân Túc vô cùng thẳng thắn. Miệng anh thì đang khen miếng thịt sò, nhưng ánh nhìn lại dán chặt vào đôi môi mềm mịn của Hạ Tinh.

Anh chỉ nói một tiếng “ngon, nhưng rốt cuộc là thứ gì ngon thì không hề nói rõ.

Mặt Hạ Tinh đỏ bừng.

Cậu cảm thấy Vân Túc đang giở trò lưu manh, nhưng lại không có chứng cứ.

“Nếu anh muốn ăn thì tự lấy, đừng có chiếm lợi tôi nữa, nếu không tôi không tha cho anh đâu!

Chàng trai giận dỗi, trừng mắt lườm Vân Túc một cái, sau đó quay lưng lại, hậm hực trở về bên bếp nướng.

cậu ngồi dưới đất, dùng cành cây nhỏ bắt đầu ăn ốc.

Trông cứ như đang dỗi.

Vân Túc hiếm khi vui vẻ, bật cười thành tiếng.

Anh bước từng bước chậm rãi và vững chãi, đến ngồi đối diện Hạ Tinh. Mặc dù bình thường Vân Túc toát lên vẻ cao quý, nhưng ở lâu với anh, Hạ Tinh nhận ra anh không phải kiểu người chỉ chú trọng bề ngoài, mà rất thực tế và dễ gần.

“Đây này.

Vân Túc cầm một con ốc, giơ lên trước mặt Hạ Tinh.

Thấy hành động bất ngờ của anh, Hạ Tinh liếc nhìn con ốc trước mặt, rồi lập tức quay đầu đi nơi khác:

“Tôi không ăn.

Muốn dỗ cậu? Không dễ thế đâu.

Lần nào cũng chiếm lợi của cậu, cậu sẽ không vì chút đồ ăn này mà thỏa hiệp.

“Không phải bảo cậu ăn, tôi muốn xin cậu cái tăm.

Giọng Vân Túc trầm ấm, không nhanh không chậm, kèm theo chút ý cười.

“Cậu tự luyến quá rồi đấy.

Không phải đang định dỗ cậu sao?

Hạ Tinh nghiến răng chặt, dù không phải để dỗ cậu, nhưng Vân Túc cười vui như vậy là có ý gì?

Có phải cố tình xem cậu làm trò cười không?

“Cho anh!

Cậu đưa cho anh một cành cây nhỏ, cố nén nỗi bực tức trong lòng.

Vân Túc gẩy ra một miếng thịt ốc lớn, liếc nhìn Hạ Tinh, phát hiện cậu cúi đầu, lặng lẽ ăn, cả người toát ra khí chất “đừng làm phiền tôi, tôi rất khó chịu.

Khóe môi Vân Túc nhếch lên, anh đưa miếng thịt ốc đến bên miệng Hạ Tinh:

“Há miệng nào! A~

Hành động trẻ con như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Ban đầu, Hạ Tinh không hiểu Vân Túc định làm gì, bực bội ngẩng đầu lên. Khi thấy gương mặt điển trai của Vân Túc đang ngốc nghếch há miệng, cậu kỳ lạ làm theo một cách vô thức.

Cậu cũng phát ra âm thanh “a~, vừa mở miệng liền cảm nhận một miếng thịt ốc được đưa vào trong.

Thấy Hạ Tinh hợp tác, nụ cười trên môi Vân Túc càng rạng rỡ, vẻ mặt đầy sự hài lòng.

Nhận ra mình bị Vân Túc trêu, sắc mặt Hạ Tinh vừa đỏ vừa trắng.

Cậu chỉ biết nhai miếng thịt ốc trong miệng và nuốt xuống bụng.

Thôi kệ, tức giận có ích gì chứ.

Thà ăn no để bớt đói còn hơn.

Vân Túc ăn không nhiều, còn Hạ Tinh thì chẳng khách khí, ăn gần hết phần thịt ốc.

Sau bữa sáng, họ thu dọn lều trại gọn gàng, cho vào balo, và tiếp tục hành trình dài trên đường.

Hạ Tinh cứ nghĩ rằng sống sót nơi hoang dã phải khó khăn lắm, nhưng đối với cậu, việc này chẳng là gì cả.

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu, một con chim trời bay qua trên đầu cậu, và... để lại một bãi chất thải ngay trên tóc cậu.

“Chuyện gì thế này?!

Thứ chất lỏng ẩm ướt và dính dính bám vào tóc cậu, kèm theo mùi hôi khó chịu, khiến Hạ Tinh cảm thấy muốn chết quách đi cho xong.

Từ lúc vào hoang dã, tâm trạng cậu lúc nào cũng tệ, vừa mới đỡ được một chút, giờ lại bị chim trời phá hoại thế này.

Nghe tiếng hét của Hạ Tinh, Vân Túc dừng bước.

“Sao thế?

Hạ Tinh với gương mặt đầy đau khổ, ngượng ngùng chỉ vào đống chất bẩn màu xanh lá trên đầu mình.

Bị rơi vào tình huống này trước mặt Vân Túc, thật quá xấu hổ, Hạ Tinh nghĩ có lẽ từ nay về sau cậu không dám nhìn thẳng vào Vân Túc nữa.

Thấy thứ dơ trên đầu cậu, Vân Túc không nhịn được cười phá lên.

“Không được cười!

Nghe giọng bực bội của Hạ Tinh, Vân Túc cố nhịn cười, nhưng khóe môi vẫn cong lên.

Đến bên hồ, Vân Túc lấy dầu gội, giúp Hạ Tinh gội đầu.

Bàn tay lớn của anh nhẹ nhàng xoa bóp da đầu cậu, mang lại cảm giác thoải mái như được massage.

Hạ Tinh, ngược lại, cảm thấy xấu hổ vô cùng, không tài nào tĩnh tâm để tận hưởng được.

“Vân Túc, chuyện vừa rồi anh không được kể với ai, nếu không tôi sẽ không thèm nói chuyện với anh nữa.”

“Còn nữa, tuyệt đối đừng để tên Nguỵ Húc Hảo biết, hắn mà biết thì chắc chắn sẽ cười nhạo tôi!”

Nguỵ Húc Hảo?

Vân Túc hơi khựng lại. Anh nhớ rằng Hạ Tinh và Nguỵ Húc Hảo chẳng thân thiết gì, thậm chí hai người hầu như chưa nói chuyện với nhau, tại sao Hạ Tinh lại lo lắng bị hắn cười nhạo?

Vân Túc đứng phía sau giúp Hạ Tinh gội đầu, còn Hạ Tinh thì hoàn toàn không biết ánh mắt anh đã tràn đầy nghi hoặc, vẫn tiếp tục lẩm bẩm:

“Cái tên Nguỵ Húc Hảo đó, toàn làm mấy trò ngớ ngẩn, sau này nhất định phải tránh xa hắn ra.”

“Hai người đã làm gì sau lưng tôi?”

Nghe giọng điệu của Hạ Tinh, có vẻ cậu và Nguỵ Húc Hảo có mối quan hệ không hề đơn giản.

Nếu thực sự hai người đã làm gì sau lưng anh, thì Nguỵ Húc Hảo xác định tiêu đời.

Nghe giọng Vân Túc bất chợt lạnh lẽo, Hạ Tinh theo phản xạ trả lời:

“Không làm gì cả.”

Chỉ là Nguỵ Húc Hảo cực kỳ đáng ghét, “chọc ghẹo” cậu chút thôi.

Chọc ghẹo?

Hỏng rồi.

Nguỵ Húc Hảo chọc ghẹo là chuyện của Da Vinci, không phải của cậu.

Đó là chuyện xảy ra với Da Vinci, suýt chút nữa cậu đã nói ra, mà nói ra thì lộ tẩy mất.

Nhận thấy lưng Hạ Tinh đột nhiên cứng đờ, như thể đang giấu giếm chuyện gì, ánh mắt của Vân Túc càng trở nên sắc bén.

“Thế nào? Có chuyện gì giấu tôi đúng không?”

“Vân Túc, anh... anh có tin trên đời này có chuyện hồn xuyên không?”

Hạ Tinh suy nghĩ một lúc, quyết định thăm dò trước. Dù sao chuyện này sớm muộn cũng phải nói ra.

Vân Túc gội sạch đầu cho cậu, rồi lấy khăn chuẩn bị sẵn trùm lên đầu cậu.

Hạ Tinh đưa tay, tiếp tục động tác lau đầu của Vân Túc.

“Xem kênh thiếu nhi nhiều quá à?”

Những câu chuyện dọa trẻ con kiểu đó, giờ này còn có người tin sao?

Vân Túc chắc chắn không tin, vì anh luôn tin vào khoa học và thực tế.

“Tôi nghiêm túc mà.”

Hạ Tinh tựa lưng vào tảng đá, ánh mắt đầy chân thành nhìn anh.