Những viên đá, cây cối, hoa lá và chim chóc có gì hay ho, so được với vẻ đẹp của anh sao?

Ngay cả việc lẩm bẩm cũng bị quản, trong lòng Hạ Tinh có chút khó chịu, nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý.

“Được rồi, tôi sẽ cố gắng kiềm chế.”

Cuối cùng, Vân Túc cũng buông cậu ra.

Dọc đường thực sự quá buồn chán, để giết thời gian, Hạ Tinh chỉ biết nói chuyện linh tinh để tự tìm niềm vui.

Nếu ngay cả nói chuyện cũng bị cấm, thì còn gì chán hơn nữa?

Balo do Vân Túc mang, cậu chỉ cần thảnh thơi đi bộ, không phải làm gì cả.

Đi đến một quả đồi nhỏ, khi Vân Túc định vòng qua, ánh mắt của Hạ Tinh bị một cảnh tượng khác thu hút. cậu hứng khởi vung vẩy cành dây leo trong tay, chỉ về phía đó và reo lên.

“Ê, Vân Túc, anh nhìn kìa, bên kia có dâu tằm! Chúng ta qua hái đi?”

Đi lâu như vậy cũng khát rồi, mà những quả dâu tằm kia vừa to vừa ngọt, chắc chắn ăn rất ngon.

Trong miệng Hạ Tinh nước bọt tiết ra không ngừng.

Vân Túc dừng bước.

Thấy cậu bé con nhìn mình chằm chằm với ánh mắt đầy hy vọng, anh vươn tay xoa đầu cậu, khẽ gật đầu. “Ừ.”

Hai người đi tới dưới gốc cây dâu tằm, phát hiện cây này thực sự rất cao. Với chiều cao của họ, hoàn toàn không với tới được những quả mọng trên cành.

Những chùm quả màu tím sẫm, trong suốt và mọng nước, trông cực kỳ ngon miệng.

“Để tôi trèo lên hái, anh nhặt những quả tôi ném xuống rồi bỏ vào túi nhé.”

Hạ Tinh xắn tay áo, xoa hai tay vào nhau, hào hứng nói.

Thấy dáng vẻ háo hức của cậu, Vân Túc không nói gì.

Anh tháo balo đặt xuống bên cạnh, lấy ra một chiếc túi đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Nhìn Hạ Tinh đang loay hoay trèo cây, trèo được vài bước lại dừng, hai bước lại lẩm bẩm, Vân Túc không khỏi nhíu mày.

“Thân cây này trơn quá, lại còn có gai nữa.”

“Chờ đó, trèo lên rồi, tao sẽ hái hết quả của mày luôn.”

Khóe môi Vân Túc khẽ cong lên, ánh mắt chăm chú dõi theo Hạ Tinh trèo cây.

“Được không đấy?”

“Cứ chờ xem, tôi sẽ làm được.”

Hạ Tinh cứng cổ đáp lại lời nghi ngờ của Vân Túc, tự tin trèo lên cây. Trên trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi, cậu đưa tay lên lau, nhưng vì mất thăng bằng, tay kia lại không nắm chặt thân cây. Kết quả, cả người cậu ngửa ra và rơi xuống.

“Á! Mẹ ơi!”

Hạ Tinh nhắm chặt mắt, run rẩy chuẩn bị đón nhận cơn đau. Nhưng cơn đau không đến, thay vào đó, cậu rơi vào một vòng tay rộng lớn.

Vân Túc đỡ lấy cậu , cảm nhận rõ cơ thể đang run rẩy vì sợ hãi.

“Không sao rồi.”

Giọng nói trầm tĩnh vang lên trên đầu, Hạ Tinh hé mắt, nhìn thấy gương mặt tuấn tú đến mức khiến người khác phải ghen tị của Vân Túc.

“Sợ chết đi được, sợ chết đi được!”

Trái tim đang treo lơ lửng của Hạ Tinh cuối cùng cũng hạ xuống. cậu giơ tay ôm chặt cổ Vân Túc, cảm giác chân thực này khiến cậu yên tâm hơn hẳn.

Vân Túc hơi sững người, bàn tay to lớn khựng lại, sau đó nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu , như đang dỗ dành.

“Hu hu, suýt nữa thì chết mất.”

Hạ Tinh không biết tại sao mình lại yếu đuối như vậy, nhưng nỗi sợ vừa rồi khiến cậu gần như muốn khóc.

Vân Túc ôm cậu thật lâu, kiên nhẫn vỗ lưng an ủi, cho đến khi cậu bình tĩnh lại.

Hạ Tinh vừa thút thít vừa nói: “Vân Túc, cảm ơn anh . Nếu không có anh , chắc chắn tôi đã ngã chết rồi.”

Khóe môi Vân Túc cong lên. Giọng nói nhỏ nhẹ khàn khàn của Hạ Tinh khiến trái tim anh mềm mại như nước.

“Yên tâm đi. Chỉ cần có tôi ở dưới, cậu sẽ không ngã đau đâu.”

Thực ra, từ đầu Vân Túc đã cảm thấy Hạ Tinh không thích hợp trèo cây. Cánh tay và đôi chân nhỏ nhắn của cậu, rõ ràng không phải dành cho những việc như thế này.

Nhưng thấy cậu tràn đầy hứng thú, anh không muốn làm cậu mất hứng. Nghĩ rằng dù sao cũng ở đây, có chuyện gì anh sẽ xử lý được.

Và đúng như dự đoán, chưa được bao lâu đã xảy ra sự cố.

“Vân Túc, anh thật tốt.”

Hạ Tinh tựa đầu lên ngực anh, cảm thấy có chút lưu luyến, không nỡ rời ra.

“Đang mong hái dâu tằm, lại hái được một con heo nhỏ.”

Hạ Tinh hừ một tiếng: “Thôi đi, tôi thấy hôm nay anh không ăn được dâu tằm đâu.”

Sau cú ngã vừa rồi, trong lòng Hạ Tinh đã có bóng ma, chắc chắn sẽ không trèo lên lần nữa.

“Hửm? Cậu là một tên tham ăn mà bỏ cuộc nhanh thế à?”

Hạ Tinh dụi vào ngực anh: “Không thì làm sao bây giờ?”

Vân Túc nhẹ nhàng đặt Hạ Tinh xuống đất, sau đó cởi áo khoác, dùng tay bôi ít đất lên để chống trơn, rồi bắt đầu trèo lên cây.

Động tác của anh rất thành thạo, dáng người linh hoạt, rõ ràng là người đã luyện tập.

So với kỹ năng ba chân mèo của Hạ Tinh, anh làm tốt hơn không chỉ một chút.

Chẳng mấy chốc, Vân Túc đã trèo lên đến nơi.

Dưới ánh nắng mặt trời, Hạ Tinh nheo mắt nhìn, phát hiện ra cơ bắp hoàn hảo cùng cơ bụng hấp dẫn của Vân Túc.

Thân hình của anh, đúng là chuẩn mực của cánh đàn ông.

Hạ Tinh còn đang ngẩn ngơ, thì một chùm dâu tằm rơi xuống đầu cậu .

Lúc này cậu mới bừng tỉnh, vội vàng nhặt túi, bắt đầu nhặt dâu tằm rơi dưới đất.

Trên cây, Vân Túc tiếp tục hái; dưới đất, Hạ Tinh cặm cụi nhặt.

Rất nhanh, cả hai bận rộn suốt nửa buổi trời và thu hoạch được khá nhiều.

Hạ Tinh nhìn túi dâu tằm đầy ắp, ước tính nếu bán ở siêu thị chắc cũng phải mấy trăm tệ.

Là một nhân viên văn phòng tiết kiệm, Hạ Tinh hiếm khi dám mua những loại trái cây đắt đỏ như vậy. Không ngờ lần này lên núi, lại được ăn thỏa thích.

“Mệt không?”

Khi Vân Túc từ trên cây trèo xuống, Hạ Tinh đặt túi dâu tằm xuống, nhanh chóng tiến tới hỏi han.

“Lau mồ hôi!”

Vân Túc không khách sáo, nhìn vẻ mặt phấn khởi của Hạ Tinh, trong lòng anh cũng tràn đầy thỏa mãn.

Nhìn thấy Vân Túc không chút ngại ngần mà nghiêng nửa gương mặt đến trước mặt mình, Hạ Tinh bĩu môi một tiếng:

“Xét thấy công lao anh hái dâu tằm, tôi miễn cưỡng giúp anh lau một chút vậy.”

Nói rồi, Hạ Tinh nhấc tay, dùng khăn lau sạch mồ hôi trên trán Vân Túc.

Giấy ăn mang theo rất hạn chế, có thể tiết kiệm thì cố gắng tiết kiệm, nên việc lau mồ hôi đều dùng khăn.

Đi thêm một đoạn, họ tìm được một nơi có hồ nước, bên cạnh còn có bóng cây râm mát.

Hạ Tinh bảo Vân Túc ngồi nghỉ dưới gốc cây, còn mình thì mang dâu tằm ra hồ rửa sạch.

“Ngọt thật.”

cậu nếm thử một quả, không nhịn được mà khen ngợi.

“Ừ.”

Vân Túc ăn vài quả, rồi dừng lại.

“Sao anh không ăn nữa? Không ngon à?”

Hạ Tinh tò mò hỏi, mắt mở to đầy vẻ thắc mắc. Những quả dâu này đều do Vân Túc hái, cuối cùng người ta lại không muốn ăn, phần lớn để lại cho cậu .

Hạ Tinh thở dài, cảm thấy mình nợ Vân Túc quá nhiều.

“Tôi không thích đồ ngọt, cậu ăn đi.”

Miệng Hạ Tinh vẫn đầy dâu, nghe vậy liền gật đầu. “Thế thì được.”

Đến tối, họ tìm được một chỗ yên tĩnh để dựng lều.

Đang là mùa hè, lều không kín, ban đêm ngủ không đắp chăn cũng không lo bị lạnh.

Hạ Tinh nghĩ với điều kiện tồi tàn thế này, chắc chắn mình sẽ không ngủ được, nhưng không ngờ lại ngủ ngon lành.

Đây cũng là lần đầu tiên cậu ngủ chung giường với người khác.

Đừng nói đến phụ nữ, ngay cả với đàn ông, cậu cũng chưa từng ngủ chung.

Hạ Tinh vốn có tính sạch sẽ, thường thích ở một mình.

Cả ngày đi bộ mệt mỏi, tối đến họ ngủ rất sớm.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Hạ Tinh lờ mờ mở mắt, phát hiện Vân Túc đang ở rất gần.

Môi của anh ta đầy vẻ gợi cảm, và khuôn mặt của hai người chỉ cách nhau vài centimet.