Trước mắt họ, ngoài con đường đá khó đi, còn có nhiều loại thực vật kỳ lạ. Trên đầu, tiếng chim kêu vang vọng, khung cảnh này giống như nơi sinh tồn của những người hoang dã. “Không sợ.” Vân Túc thản nhiên đáp, rồi quay sang liếc nhìn Hạ Tinh với vẻ trêu chọc: “Nếu cậu sợ, thì bám sát tôi.” “Đúng, đúng, anh từng giành được giải quán quân, đi theo anh chắc chắn an toàn hơn.” Hạ Tinh tự an ủi bản thân đang run rẩy trong lòng. cậu vỗ ngực, cảnh giác quan sát xung quanh. Bước chân của Vân Túc trầm ổn, tốc độ đi cũng nhanh hơn Hạ Tinh. Những viên đá dưới chân Hạ Tinh mài vào lòng bàn chân khiến cậu đau nhói. Chỉ mới đi chưa đến nửa tiếng, cổ chân của cậu đã bắt đầu ê ẩm. Đúng là tự làm khổ mình mà. “Vân Túc, đợi tôi một chút.” Cuối cùng, Hạ Tinh không thể chịu được nữa, khổ sở gọi người phía trước dừng lại. “cậu đói không?” Vân Túc quay đầu nhìn cậu , sự nghiêm nghị giữa đôi lông mày bỗng trở nên dịu dàng khi nhìn thấy gương mặt mềm mại của Hạ Tinh. “Một chút.” Hạ Tinh cảm thấy trong hoàn cảnh khắc nghiệt này, cậu thậm chí còn chẳng để ý đến cơn đói. “Phía trước có một cái hồ, tôi đi bắt cá nướng cho cậu ăn.” Vân Túc chỉ một hướng, không chờ Hạ Tinh trả lời mà nhanh chóng bước tới. Thấy anh đi nhanh như vậy, Hạ Tinh run lên một chút, muốn khóc mà không khóc nổi. Không đợi mình sao? Rõ ràng mình có thể giúp bắt cá mà. Hạ Tinh khập khiễng đi qua khu rừng nhỏ đầy dây leo, cuối cùng cũng nhìn thấy Vân Túc vừa từ một vịnh nước cạn bước lên, trên tay cầm hai con cá. Nếu không tận mắt chứng kiến, Hạ Tinh khó mà tin được người trước mặt là Vân Túc. Ống quần được xắn đến nửa, chân và giày dính đầy bùn đen, nước bẩn bắn lên cả mặt và tóc. Trông anh giống một người đánh cá. Chỉ là một người đánh cá đẹp trai hơn bình thường. Trong balo của họ có sẵn gia vị và bếp nướng gấp. Ở đây cũng có rất nhiều cành cây khô, có thể dễ dàng nhặt làm nhiên liệu. Hạ Tinh nhịn cười rất lâu. Nhưng khi nhìn thấy Vân Túc suýt trượt chân ngã khi vừa lên bờ, cậu không kìm được mà “phì” cười thành tiếng. Dù sao, dáng vẻ này của Vân Túc khác xa hình ảnh hoàn hảo trong trí nhớ của cậu . “Không muốn ăn cá nữa à?” Gương mặt tuấn tú của Vân Túc tối lại. Anh nghiêm túc đến mức buồn cười, nhưng toàn thân thì lại bẩn không chịu nổi. Hạ Tinh chậm rãi bước tới. “Không ngờ anh cũng giỏi đấy, còn có thể bắt cá bằng tay không nữa.” Hạ Tinh đứng trước mặt Vân Túc, giơ tay lau vết bùn trên mặt anh, vừa lau vừa cười phá lên. Đôi tay mềm mại của thiếu niên, làn da mịn màng và trắng trẻo, khẽ lướt trên gương mặt Vân Túc, khiến anh ngẩn người trong giây lát. “Để tôi đi nhặt ít củi khô, anh xử lý cá đi.” Không nhận ra sự bất thường của Vân Túc, Hạ Tinh dặn dò một câu rồi bước về phía rừng cây xung quanh. Vân Túc vẫn còn chìm trong cảm giác mềm mại từ cái chạm vừa rồi, nhìn bóng lưng Hạ Tinh rời đi, khóe môi khẽ cong lên. Anh tìm đến một vùng nước sạch, thành thạo cạo vảy cá, rạch bụng, moi nội tạng ra ngoài và rửa sạch. Một lúc sau, Hạ Tinh ôm một bó củi trở lại. Hai người đàn ông bắt đầu ngồi trước bếp nướng, chuẩn bị xử lý hai con cá. Cá khá lớn, đủ để hai người ăn no. Da cá cháy xém, mỡ chảy xèo xèo, mùi hương thơm lừng khiến ai nấy đều thèm thuồng. Dù là lật cá, rắc gia vị hay thêm củi, mọi việc Vân Túc đều làm vô cùng thuần thục. Hạ Tinh ngồi bên cạnh, chẳng cần động tay vào việc gì. “Không ngờ anh là một ngôi sao lớn mà cũng giỏi mấy việc này đấy.” Thấy một mặt bình dị của Vân Túc, Hạ Tinh không khỏi ngạc nhiên trong lòng. Vân Túc liếc cậu một cái, cười nhạt: “Làm sao? Sao thì cũng phải đi vệ sinh thôi mà.” “À...” Đi vệ sinh thì cũng đúng, nhưng nói mấy chuyện đó trước bữa ăn có phải hơi thiếu đạo đức không? Nể tình Vân Túc đang nướng cá vất vả, Hạ Tinh nhịn không tranh luận. Cá nhanh chóng được nướng xong, Vân Túc đưa cho Hạ Tinh một con. Hạ Tinh nhẹ nhàng cắn một miếng, nóng đến mức nước mắt chảy ròng ròng, môi run rẩy. “Ôi ôi ôi... ngon lắm.” Dù nóng, nhưng cậu vẫn lịch sự giơ ngón cái khen ngợi, cố nuốt miếng cá xuống. Đến miếng thứ hai, cậu không dám liều nữa, đành chờ cho nguội bớt. Nhìn quần của Vân Túc được xắn lên, để lộ làn da rám nắng khỏe khoắn, Hạ Tinh bất giác nhớ đến việc lỡ tay đăng ảnh lên Weibo. cậu bắt đầu cân nhắc cách mở lời. Dù sao cũng không thể giấu được. “Có gì thì nói đi.” Thấy Hạ Tinh ấp úng, Vân Túc thẳng thắn nói. Khóe miệng Hạ Tinh giật giật. Sao cậu cảm thấy Vân Túc sau khi vào rừng núi giống như đã rũ bỏ dáng vẻ ngôi sao để trở thành một người dân quê vậy? Nói chuyện toàn mấy câu thô lỗ. Chậc chậc! “Lúc trên xe buýt, tôi có lén chụp ảnh anh, rồi vô tình đăng lên Weibo, làm dấy lên chút rắc rối.” Hạ Tinh nói với giọng đầy áy náy: “Xin lỗi nhé.” “Hửm?” Vân Túc rõ ràng không hiểu, đăng ảnh sao lại gây rắc rối được? “Họ hiểu lầm rằng chúng ta có... quan hệ gì đó.” “Thế cậu sợ à?” Khuôn mặt tuấn tú của Vân Túc không hề dao động, ngược lại còn khẽ cười hỏi ngược lại. Đôi mắt hẹp sâu của anh như chứa đựng điều gì đó, Hạ Tinh không thể nắm bắt, nhưng lại cảm thấy bị thu hút một cách khó hiểu. “Tôi không sợ, tôi chỉ sợ gây phiền phức cho anh thôi.” “Tôi cũng vậy.” Vân Túc nhìn thẳng vào mắt cậu , đôi môi mỏng hơi nhếch lên. Bị ánh mắt của Vân Túc nhìn chăm chú, Hạ Tinh cảm thấy có gì đó kỳ lạ. cậu ngẩn ra trong một giây, rồi chợt nhận ra điều không đúng. Hiện tại, Vân Túc đang dính vào tin đồn, anh ta đáng lẽ phải hoảng hốt chứ? Sao lại bình thản như không có chuyện gì? Và ý của anh ta là, anh ta cũng sợ? Sợ gây phiền phức cho Hạ Tinh sao? Tim Hạ Tinh khẽ nóng lên, cậu nuốt khan một ngụm nước bọt. Không lẽ... là như cậu nghĩ sao? “Thôi, không nói với anh nữa.” Hạ Tinh lười tranh luận với anh ta, quyết định kết thúc chủ đề khó xử này, rồi cúi đầu tiếp tục ăn cá nướng. Sau khi ăn xong, họ nghỉ ngơi một lúc, rồi tiếp tục hành trình. Vừa phải tìm cách sinh tồn vừa tìm lá cờ đỏ, đúng là ai nghĩ ra ý tưởng này thật sự muốn làm khó người khác. “Cái cành cây chết tiệt này cứ cọ vào tay tao, rồi cả mấy viên đá này nữa, vừa bẩn vừa xấu xí, lại còn làm đau chân tao. Để xem tao xử lý mày thế nào.” “Cái gì kia? Trời ơi, đó là tổ ong vò vẽ à?” “Cỏ cỏ cỏ! Vân Túc, chúng ta chạy mau!” “Nếu bị ong đốt, có khi mất mạng đấy!” Những con ong độc trong rừng có sức sát thương rất lớn. Với làn da mỏng manh của Hạ Tinh, nếu bị đốt chắc chắn sẽ không chịu nổi. Vân Túc khẽ cười, theo bản năng dùng cánh tay ôm lấy vai Hạ Tinh, kéo cậu vào lòng. “Đừng chạy lung tung, lỡ bị đốt thì tôi không cứu được đâu.” Hạ Tinh vẫn đang lẩm bẩm, không để ý đến hành động bất ngờ của Vân Túc. cậu bị kéo vào lòng Vân Túc, không kịp kiểm soát, mũi đập thẳng vào ngực anh. Mùi hương thanh mát từ người Vân Túc tràn vào khoang mũi, khiến trái tim đang hỗn loạn của Hạ Tinh bỗng dịu lại. Nhưng... chẳng phải khoảng cách giữa hai người hơi gần quá sao? “anh thả tôi ra trước đi, tôi sắp không thở được rồi.” Hạ Tinh đẩy người đàn ông trước mặt, nhưng hoàn toàn không làm anh ta nhúc nhích chút nào. “Đi theo tôi, đừng chạy lung tung, nghe rõ chưa?” “Tôi biết rồi.” Lần nào ôm anh cũng ôm chặt như vậy, Hạ Tinh chẳng còn cách nào khác ngoài ngoan ngoãn nghe theo lời sắp xếp của Vân Túc. “Ừ, và ít nói mấy lời vô nghĩa đi.”