Bộ dạng của Lâm Mộ Tư thế này rõ ràng cho thấy cô ta chưa hề tìm hiểu gì về chương trình tạp kỹ này. Nếu không, làm sao dám ăn mặc như vậy lên núi? Cô ta nghĩ đây là chuyến du lịch chắc? Đạo diễn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, trong lòng nghĩ, đợi đến khi Lâm Mộ Tư lên núi, cô ta sẽ hiểu được hậu quả nghiêm trọng. “Anh Vân Túc, anh thấy em mặc bộ này có đẹp không?” Lâm Mộ Tư bước những bước điệu đà, giọng nói ngọt ngào, ánh mắt dịu dàng nhìn Vân Túc. Cô ta giống như một con bướm rực rỡ, cứ lượn lờ xung quanh Vân Túc, khiến Hạ Tinh cảm thấy phiền não. Hơn nữa, trong mắt Lâm Mộ Tư không hề có chút tình cảm sâu đậm nào, mà chỉ là sự khao khát đầy tham vọng. “Không đẹp, hơn nữa Vân Túc căn bản không thích kiểu người như cô. Đừng lượn lờ nữa, được không?” Hạ Tinh bước đến bên cạnh Vân Túc, không chút khách sáo nói với Lâm Mộ Tư. Dù lần trước, khi thấy Lâm Mộ Tư bị đám phóng viên vây kín, Vân Túc có ra tay giúp cô ta, nhưng đó cũng chỉ là vì cậu từng thích cô ta, hoàn toàn không phải vì anh còn tình cảm gì. Hơn nữa, giờ cậu đã không thích Lâm Mộ Tư nữa, vậy thì cần phải nhanh chóng cắt đứt quan hệ giữa Vân Túc và cô ta. Nếu không, Lâm Mộ Tư chắc chắn sẽ trở thành một gánh nặng. Là người mai mối khiến Vân Túc dính phải rắc rối này, Hạ Tinh đã cảm thấy rất áy náy rồi. “Tôi đang nói chuyện với anh Vân Túc, cậu là cái gì mà ở đây chỉ tay năm ngón?” Ánh mắt Lâm Mộ Tư đầy vẻ khinh thường, nhìn Hạ Tinh từ trên xuống dưới với sự giễu cợt. Hạ Tinh như thế này mà cũng dám nghi ngờ cô ta sao? “Lời của cậu ấy chính là ý của tôi. Còn vấn đề gì nữa không?” Câu “cậu ấy” rõ ràng là chỉ Hạ Tinh. Vân Túc đút một tay vào túi, giọng nói nhàn nhạt vang lên, trong đó ẩn chứa sự cưng chiều khó nhận ra. Thậm chí còn có chút... đắc ý. Dù sao, đứa trẻ này cuối cùng cũng biết trân trọng anh rồi. Mặt Lâm Mộ Tư thoáng hiện sự xấu hổ và giận dữ. Cố Diệu Diệu, Ngụy Húc cùng các nhân viên chỉ đứng một bên xem kịch, không nói gì. Không ngờ Vân Túc lại quan tâm đến tên Hạ Tinh tầm thường kia như vậy. Lẽ nào Vân Túc thích đàn ông? Không thể nào! Rõ ràng anh còn từng giúp cô ta trong lần bị phóng viên vây kín. Chẳng lẽ không phải vì anh có ý với cô ta sao? “Được rồi, được rồi, xuất phát thôi!” Lúc này, đạo diễn Trương bước vào đại sảnh, vỗ tay thật to, cất giọng lớn cắt ngang cuộc trò chuyện của họ. Nói xong, đạo diễn Trương đi tới trước mặt Vân Túc, mỉm cười thân thiện: “Ảnh đế Vân, nếu trong lúc thám hiểm gặp tình huống gì, xin hãy thông báo ngay cho chúng tôi. Lần này thám hiểm không biết sẽ có chuyện bất ngờ gì xảy ra...” “Ừ.” Vân Túc nhàn nhạt đáp, trên gương mặt thấp thoáng nét vui vẻ. Anh không mấy bận tâm đến mấy lời dài dòng của đạo diễn Trương. Sau khi nhận được chỉ thị, các nhóm cùng nhau tiến ra xe buýt lớn ở bên ngoài. Lâm Mộ Tư thấy không ai chờ mình, tức giận hừ một tiếng, sau đó lạnh lùng liếc nhìn Tiểu Tĩnh đứng cạnh. “Ngẩn ra làm gì? Đi thôi chứ!” Vì khách sạn cách ngọn núi một đoạn khá xa, nên tổ chương trình đã thuê một chiếc xe buýt lớn để đưa mọi người lên núi. Đường núi gập ghềnh, uốn lượn quanh co. Sương mù trắng xóa bốc lên từ những vách đá, tựa như tiên cảnh. Nhìn thấy khung cảnh này, Hạ Tinh lập tức cầm điện thoại lên chụp vài bức ảnh. Những bức ảnh này thật sự rất đẹp! Anh ngắm nghía một chút, định chia sẻ với Vân Túc. Lúc này, Vân Túc đang tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Chiếc mũi cao thẳng, hàng mi dày rậm, làn da mịn màng. Khuôn mặt anh hoàn hảo như được bước ra từ một bộ truyện tranh. Theo bản năng, Hạ Tinh giơ điện thoại lên chụp một bức ảnh của anh. Ngắm nhìn gương mặt tuấn tú trên bức ảnh, khóe môi Hạ Tinh khẽ cong lên. Sau đó, anh lại chụp thêm vài bức ảnh phong cảnh trên núi. Nhân lúc mạng vẫn còn yếu ớt hoạt động, Hạ Tinh đăng một bài viết lên Weibo. Không biết nên viết gì, cậu nghĩ ngợi một lúc rồi gõ vài câu đơn giản: “Tôi gửi trái tim mình vào những tầng mây. Dường như chúng ta gần trong gang tấc, nhưng lại xa vời không thể với tới.” Kèm theo đó là những bức ảnh phong cảnh vừa chụp được. Tất cả các bức ảnh đều rất đẹp. Trong lúc chọn ảnh, không may, một bàn tay từ phía sau chạm vào vai cậu , làm cậu giật mình, không biết đã lỡ tay bấm gì mà bài viết bị đăng lên. “Hạ Tinh, cậu muốn ăn cái này không?” Cố Diệu Diệu chìa ra một hộp khoai tây chiên, vừa nói vừa nhai nhồm nhoàm. Đây là đồ ăn vặt cô vất vả mang theo. Việc cô chia sẻ với Hạ Tinh chứng tỏ cô thực sự coi cậu là bạn. Hạ Tinh còn chưa thấy đói: “Tôi không ăn.” “Vậy thì thôi.” Không còn bị Cố Diệu Diệu làm phiền, Hạ Tinh mở Weibo lên, định xem lại bài viết vừa đăng. Còn chưa kịp xem nội dung mình đăng, cậu đã nhận được vô số tin nhắn riêng tư. Tất cả đều là những câu hỏi liên quan đến mối quan hệ giữa cậu và Vân Túc. Hạ Tinh đầy thắc mắc, cảm thấy những người này thật khó hiểu. Sau đó, cậu mở bài viết vừa đăng và nhận ra trong khung ảnh chín ô, bức ảnh ở giữa là khuôn mặt điển trai của Vân Túc. Mắt Hạ Tinh trợn tròn, tay run lên, suýt chút nữa làm rơi điện thoại. cậu ... cậu ... lỡ đăng ảnh của Vân Túc lên Weibo! Xong đời rồi! Đầu óc Hạ Tinh trống rỗng, đến lúc này mới chú ý thấy số lượt thích trên bài viết tăng lên chóng mặt. Phần bình luận phía dưới cũng giống như đang sinh sôi vô hạn, không thể kiểm soát nổi. “Anh ấy không phải đang nói về Vân Túc đâu, ý anh ấy là phong cảnh đẹp mà.” Cảm giác toàn thân lạnh toát, Hạ Tinh không dám chần chừ, nhanh chóng xóa bài viết đi. Mọi chuyện đều do dòng trạng thái kia, quá mơ hồ và gây hiểu lầm. Đặc biệt là khi kết hợp với bức ảnh của Vân Túc, toàn bộ bầu không khí trở nên vô cùng mập mờ. Tim Hạ Tinh đập thình thịch. cậu không trả lời bất kỳ tin nhắn nào, chỉ xóa bài viết rồi tắt điện thoại đi. Nhắm mắt lại, cậu hít thở thật sâu. Đúng lúc đó, Vân Túc mở mắt nhìn cậu . “Sao vậy?” Lúc nãy, hình như Hạ Tinh đã lẩm bẩm điều gì đó, và anh nghe loáng thoáng thấy tên mình trong lời nói của cậu. Hạ Tinh đang hoang mang. Bị Vân Túc với đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn, cậu lập tức cảm thấy chột dạ. Vừa rồi cậu đã gây họa. Nếu Vân Túc biết được, chẳng phải cậu sẽ tiêu đời sao? Đôi môi cậu mấp máy, ánh mắt trốn tránh: “Không có gì.” Vân Túc khẽ cười: “Làm chuyện gì mờ ám à?” “Vân Túc, đừng nói lung tung! Tôi... tôi không phải loại người như thế.” Với danh tiếng của Vân Túc, nếu dính phải tin đồn với cậu , liệu có gây rắc rối cho anh không? Hạ Tinh đang đấu tranh giữa việc nói hay không nói. Đúng lúc này, chiếc xe buýt đột ngột dừng lại. Họ đã đến nơi. Thấy vậy, Hạ Tinh đành tạm gác chuyện vừa rồi sang một bên. Bên ngoài là một khu sân nhỏ bằng gỗ, trông như nơi nghỉ ngơi của các tiên nhân ẩn cư trên núi thời xưa. Đạo diễn cùng đội ngũ nhân viên bước xuống từ cửa trước của xe buýt, trong khi nhóm của họ đi ra từ cửa sau. Sương sớm vẫn chưa khô, không khí ẩm ướt, trong lành và mát mẻ. Hạ Tinh rất thích cảm giác này. Nếu không phải đang mang nhiệm vụ trên vai, đến một nơi như thế này để du lịch quả thực là một lựa chọn không tồi. “Uống chút nước đi. Đạo diễn Trương mang theo một chiếc phích giữ nhiệt, đặt cốc lên bàn đá rồi rót cho mỗi người một cốc nước nóng. Những người ở lại trong căn nhà gỗ nhỏ này sẽ chờ nhóm của họ quay về. Sau khi uống nước xong, nhiệm vụ của họ chính thức bắt đầu. Trước mặt căn nhà gỗ là một con đường lớn, nơi họ bắt đầu hành trình của mình. Ngọn núi này phủ đầy những cây cổ thụ cao vút tận trời xanh, rừng rậm um tùm, khắp nơi đều toát lên vẻ bí ẩn. Đi chưa bao xa, họ đã gặp một ngã ba. Cả nhóm quyết định chia nhau đi theo các lối khác nhau. “Vân Túc, anh có sợ không? Hạ Tinh hỏi. Dù không phải cậu ấm được nuông chiều, nhưng cuộc sống từ nhỏ đến lớn của cậu vẫn luôn yên bình, ít khi phải đối mặt với những tình huống nguy hiểm, khó lường thế này.