“Không có gì. Hạ Tinh ngước mắt liếc nhìn cô một cái, nhắc nhở: “cô xem Weibo chưa?

Hiện tại Weibo toàn là chuyện cô đánh người, ảnh hưởng không nhỏ chút nào. Thế nhưng đương sự lại giống như chẳng có chuyện gì xảy ra.

“Chưa xem, sao thế?

Hạ Tinh đối diện với đôi mắt trong trẻo sáng ngời của cô, thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, bỗng có một cảm giác như người cha già gánh vác sứ mệnh.

Sau đó, cậu mở Weibo của mình, đưa đến trước mặt Cố Diệu Diệu.

Trong lúc Cố Diệu Diệu đọc nội dung trên Weibo, Hạ Tinh không quên giải thích: “cô bị người ta đào bới thông tin rồi.

Hơn nữa, còn bị mắng rất dữ dội.

Cố Diệu Diệu ngạc nhiên lấy tay che miệng, sau khi trả điện thoại lại cho Hạ Tinh, vẫn còn chút ngơ ngẩn.

“Tôi... tôi sắp nổi tiếng rồi phải không?

Cố Diệu Diệu vừa kinh ngạc vừa vui sướng, dường như không thể kiềm chế được sự phấn khích trong lòng nữa.

Cô nổi rồi, cuối cùng cũng nổi rồi!

Đối diện với phản ứng của Cố Diệu Diệu, ngoài cảm giác cạn lời thì Hạ Tinh vẫn chỉ biết cạn lời. cậu chưa từng thấy ngôi sao nào bị mắng mà lại vui vẻ đến vậy.

Hạ Tinh đầy vẻ bất đắc dĩ: “Cô tỉnh lại đi, đây không phải là nổi tiếng, đây là bị cả mạng xã hội ghét bỏ đấy.

“Không sao, tôi không bận tâm đâu, bị ghét mà nổi tiếng cũng là nổi tiếng mà.

Đôi mắt sáng rực của Cố Diệu Diệu ánh lên sự chân thật.

Hạ Tinh thở phào nhẹ nhõm: “Được thôi. Dù sao cô không buồn là tốt rồi, đỡ phải mất công cậu nghĩ cách an ủi.

Mấy ngày nay, họ tự huấn luyện, sau đó sẽ đến phần kiểm tra. Chỉ cần đạt kết quả đạt yêu cầu là có thể trực tiếp tham gia thi đấu.

Hầu hết mọi người trong nhóm đều đã đạt tiêu chuẩn trong huấn luyện, chỉ có Lâm Mộ Tư vẫn đang phải vật lộn.

Lần trước, cô ta bày kế với Cố Diệu Diệu, nhưng không ngờ lại thành công giúp cô khoe được dáng vẻ của mình, còn trở nên nổi tiếng trên mạng một chút.

Hành động tự làm hại mình này cô ta đương nhiên không muốn lặp lại, vì thế lần này mới nghĩ ra cách dùng chiêu trò để bôi nhọ Cố Diệu Diệu.

Nhìn những lời mắng chửi ngập tràn trên mạng, Lâm Mộ Tư cuối cùng cũng cảm thấy hả hê trong lòng.

Cô ta chỉ trách Cố Diệu Diệu muốn bám lấy độ hot của mình, mặc cùng thương hiệu quần áo với cô ta.

Muốn bám lấy độ hot của cô ta, Cố Diệu Diệu không xứng.

Sau bữa sáng, Cố Diệu Diệu nhận được điện thoại của quản lý. Với một diễn viên nhỏ bé như cô, dù có quản lý đi chăng nữa thì cũng chỉ là một người quản lý nghiệp dư, không có chút kinh nghiệm nào.

Nhìn thấy trên Weibo toàn là lời mắng chửi dành cho cô, quản lý lo đến mức đầu bốc khói.

Cuối cùng, sau khi gọi được điện thoại, chỉ còn lại những lời phàn nàn và hoảng loạn.

Người quản lý cảm thấy rằng Cố Diệu Diệu lần này chắc chắn tiêu đời rồi.

Người cô đắc tội chính là Lâm Mộ Tư.

“Cậu tin tôi đi, chỉ cần bên hợp tác không hủy hợp đồng thì sẽ không sao cả. Hơn nữa, tôi sẽ cố gắng kiểm soát để chuyện này không nghiêm trọng thêm. Cứ yên tâm.

Dưới sự thuyết phục không ngừng của cô, người quản lý cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Cố Diệu Diệu vẫn giữ được lý trí. Cô từng chứng kiến không ít ngôi sao nổi tiếng nhờ bị chỉ trích, nên với cô, đây có lẽ là một cơ hội tốt.

Nhưng Cố Diệu Diệu đã sai. Đến chiều, hai nhãn hàng mà cô vừa ký hợp đồng đã gửi thông báo hủy hợp đồng.

Đây chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.

Cô nghĩ rằng, với độ nổi tiếng khiêm tốn của mình, cho dù bị một số người chỉ trích cũng sẽ không gây ảnh hưởng gì lớn.

Vì vậy, cô không lo lắng về việc các thương hiệu sẽ đưa ra thông báo hủy hợp đồng.

Nhưng cô đã quên một điều: Người mà cô đánh chính là Lâm Mộ Tư.

Trong giới giải trí, có sự phân chia đẳng cấp rõ rệt. Cô và Lâm Mộ Tư đứng ở hai cực đối lập. Lâm Mộ Tư là diễn viên hạng ba, còn cô chỉ là diễn viên hạng mười tám. Ai lại vì một diễn viên hạng mười tám mà đắc tội với một diễn viên hạng ba?

Những thương hiệu ký hợp đồng với cô cũng chỉ là các doanh nghiệp nhỏ. Diễn viên hạng ba như Lâm Mộ Tư, ngày nào đó có thể sẽ hợp tác với họ, nên các thương hiệu này nhanh chóng tỏ rõ thái độ, cắt đứt quan hệ với cô.

Chuyện của Cố Diệu Diệu nhanh chóng đến tai Hạ Tinh.

Nhưng Hạ Tinh nghĩ rằng có một người có thể giúp cô.

Chỉ là, vài ngày trước, cậu vừa gây ra chút hiểu lầm với người đó.

Buổi tối, Hạ Tinh đặc biệt hẹn Vân Túc ra ngoài khách sạn đi dạo. Hôm nay trăng rất sáng, gió cũng dịu nhẹ.

Con đường đá rộng rãi, hai bên trồng đầy cây nhiệt đới xanh tốt, tràn đầy sức sống.

“Vân Túc, nước.

Hạ Tinh mua hai chai nước, đưa một chai cho Vân Túc. Vân Túc nhận lấy, đôi mắt hẹp sâu sắc nhìn cậu , ánh mắt khó đoán khiến Hạ Tinh có chút chột dạ.

Dù sao hôm nay cậu có việc nhờ Vân Túc, nên thái độ đương nhiên phải hạ thấp một chút.

“anh có nghe về chuyện Cố Diệu Diệu bị bôi nhọ không?

Hạ Tinh thấy anh ngửa cổ uống một ngụm nước, bản thân cũng chậm rãi mở nắp chai, cân nhắc lời nói rồi từ tốn lên tiếng.

“Ừm, rồi sao?

Xung quanh hơi tối, Hạ Tinh không để ý đến ánh mắt sâu thẳm, lạnh lùng của Vân Túc.

“anh xem, chuyện này bắt nguồn từ việc anh phạt cô ấy chép mười lần sách giáo khoa. Sau đó, Lâm Mộ Tư mới đổ sữa lên tập vở cô ấy chép, khiến cô ấy tức giận mà đánh Lâm Mộ Tư, dẫn đến việc bị bôi nhọ khắp mạng xã hội và bị các thương hiệu hủy hợp đồng. Vậy nên, xét cho cùng, lỗi này là ở anh .

Hạ Tinh cảm thấy nếu phân tích rõ ràng như vậy, Vân Túc nhất định sẽ cảm thấy áy náy mà ra tay giúp Cố Diệu Diệu.

Nghe lý luận của Hạ Tinh, ánh mắt Vân Túc càng sâu thẳm hơn. Anh khẽ cười nhạt, không mấy để tâm.

“Đáng lẽ nên trách cậu và Cố Diệu Diệu trêu đùa trong lớp, không tuân thủ kỷ luật. Tôi mới phải đặt câu hỏi, và lỗi là ở chỗ Cố Diệu Diệu không trả lời được, nên mới bị phạt.

Nếu xét cho cùng, lỗi là ở cậu, liên quan gì đến tôi?

Hạ Tinh bị lời nói của Vân Túc làm cho sững sờ vài giây.

Nghĩ kỹ lại, dường như anh ta nói cũng có lý.

Vậy nên, chuyện này căn bản không phải lỗi của Vân Túc, mà là lỗi của cậu ?

Hạ Tinh nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này.

Lỗi là ở cậu thì có ích gì? cậu không thể giúp Cố Diệu Diệu thoát khỏi hoàn cảnh này.

“Vân Túc, cô ấy là fan trung thành của anh . Nho anh tự tay rửa, cô ấy còn định phơi khô làm nho khô để sưu tầm nữa.

“Ừ.

Vân Túc lạnh nhạt đáp, ánh mắt đen nhánh hướng về phía con đường rộng dưới ánh đèn.

Dường như anh không hề bận tâm.

Thấy dáng vẻ không màng sự đời của anh, Hạ Tinh thở dài một hơi.

“Thôi vậy, chuyện này vốn không nên làm phiền anh .

Vân Túc chẳng có nghĩa vụ phải giúp cô ấy.

“Chỉ là, dù sao cũng đã tiếp xúc với Cố Diệu Diệu lâu như vậy, cũng sẽ có chút tình cảm. Cô ấy là một cô gái, sống không dễ dàng gì.”

Nếu có cách, Hạ Tinh chắc chắn sẽ không do dự mà giúp cô.

Nhưng vấn đề ở chỗ, Cậu không có cách nào giúp cô.

Nhìn thấy sự buồn bã và tiếc nuối trong mắt Hạ Tinh, trên gương mặt Vân Túc cuối cùng cũng xuất hiện biểu cảm.

Anh cười lạnh, “Cậu đến cầu xin tôi chỉ vì cô ta?”

Vân Túc mím môi, nếu không phải vì chuyện của Cố Diệu Diệu, liệu Hạ Tinh có thèm để ý đến anh không?

Nhớ lại lần trước, chỉ vì bị anh ôm một chút mà đã tỏ ra phản kháng dữ dội như vậy.

Thực ra, người mà Hạ Tinh thích chính là Cố Diệu Diệu, phải không?

Con mèo ngốc ở nhà thích Lâm Mộ Tư, còn người này thì lại thích Cố Diệu Diệu.

Những người xung quanh anh, chẳng ai thích anh cả.

“Đúng vậy, tôi cầu xin người khác cũng vô ích mà. Dĩ nhiên, tôi không ép anh phải giúp.”

Hạ Tinh giọng điệu nhẹ nhàng, bất lực nhìn Vân Túc, “Nếu không còn chuyện gì nữa, chúng ta về thôi, cũng đến lúc nghỉ ngơi rồi.”

Vài ngày nữa là phải quay phần thi trong chương trình tạp kỹ. Cậu còn chút hồi hộp, tối nay muốn đi ngủ sớm để sáng mai có thể dậy sớm tập luyện.

Hừ!

“Với cậu, tôi chỉ có giá trị lợi dụng như vậy thôi sao?”

Khi Hạ Tinh vừa quay người lại, cánh tay đột nhiên bị bàn tay lớn của Vân Túc giữ chặt.

Hạ Tinh ngẩn người, quay đầu nhìn thì thấy khuôn mặt của Vân Túc ẩn mình trong bóng tối, mang theo một nụ cười mỉa mai.