Ngay từ ngày huấn luyện đầu tiên, mọi người đã nhận ra sự khác biệt trong cách Vân Túc đối xử với Hạ Tinh. Nếu chỉ vì hai người là đồng đội mà Vân Túc đặc biệt chăm sóc cậu, thì lý do này thật sự quá miễn cưỡng. Tuy nhiên, mọi người không biết nhiều về mối quan hệ giữa họ, cũng không tiện đánh giá quá nhiều. Vì thế, họ tạm gác lại những nghi ngờ trong lòng, tập trung vào việc học. Hạ Tinh ngồi ở hàng ghế sau, phía trước là Cố Diệu Diệu và Dụ Vũ Thạch. Ngụy Húc ngồi bên trái cậu, hai người cách nhau một lối đi. Còn Lâm Mộ Tư ngồi ở hàng ghế đầu, rất chăm chỉ học tập. Hạ Tinh lấy chiếc balo của mình ra, bên trong có chùm nho mà tối qua Vân Túc đích thân rửa cho cậu. Do chưa ăn hết, cậu đặc biệt cất vào túi nylon và để trong ngăn mát tủ lạnh. Giờ cậu mang ra. Tiếng động nhỏ phát ra từ túi khiến Cố Diệu Diệu, người đang tập trung nghe giảng, bị làm phiền. Cô nhíu mày, theo phản xạ quay đầu lại nhìn. “Đây là cho cậu. Thấy Cố Diệu Diệu quay đầu lại, Hạ Tinh lén liếc Vân Túc đang đứng trên bục giảng. Sau đó, cậu cúi người, dùng giọng thì thầm nói với Cố Diệu Diệu. Cố Diệu Diệu nhìn vào túi nho tròn trịa bóng bẩy, liền đưa tay nhận lấy. Định cảm ơn thì Hạ Tinh đã nói tiếp: “Đây là do Vân Túc tự tay rửa đấy. Nghe câu này, mặt Cố Diệu Diệu lập tức đỏ bừng vì kích động. “Thật... thật sao! A a a! Vì quá phấn khích, cô không kiểm soát được âm lượng. Tiếng hét bất ngờ khiến cả lớp học đang yên tĩnh bỗng chốc sôi động hẳn lên. Vài ánh mắt lập tức đổ dồn về phía họ. Cố Diệu Diệu xấu hổ và hối hận vô cùng, vội vàng xoay người giấu túi nho dưới gầm bàn, cúi đầu, cố gắng làm ra vẻ như không biết chuyện gì. Hạ Tinh ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp ánh nhìn khó hiểu của Vân Túc từ bục giảng. Cậu không rõ ánh mắt đầy hàm ý đó là gì. Không ngờ, Vân Túc lại khẽ nhếch môi, cười lạnh một tiếng. Dám tán tỉnh bạn học nữ ngay trong giờ học! Còn làm ầm ĩ đến vậy. Càng ngày càng bạo gan rồi! “Cố Diệu Diệu, bài này cô nghĩ thế nào? Giọng nói trầm lạnh vang lên bên tai, khiến Cố Diệu Diệu giật mình chưa kịp phản ứng. Cô bị dọa đến co rúm, không dám ngẩng đầu. Nhưng giờ bị gọi đến tên, cô đành chậm rãi đứng lên, cúi đầu trả lời. Cô quét qua đề bài, hoàn toàn không biết nên chọn đáp án nào. Do dự hai giây, cô đoán bừa: “Chắc là ngược chiều kim đồng hồ. Đề bài trông có vẻ đơn giản, nhưng trong lòng Cố Diệu Diệu cảm thấy đáp án không thể dễ dàng như vậy. Dẫu sao, cô cũng đã buột miệng nói ra đáp án của mình. “Ừm, chép phạt bài này mười lần, ngồi xuống đi. Cả lớp đồng loạt hít một hơi lạnh. Chép phạt mười lần, đúng là quá đáng sợ. Mặc dù họ biết đây là kiểu xử phạt mà Vân Túc có thể đưa ra, nhưng không ngờ lần này lại áp dụng với Cố Diệu Diệu. Rõ ràng là Hạ Tinh khơi mào trước mà! Nhưng, nói gì thì cũng vô ích. Trong đầu Cố Diệu Diệu như có tiếng sấm đánh, cô há miệng ngạc nhiên. Lúc nào cô ngồi xuống cũng không hay, chỉ cảm thấy niềm vui của mình đã biến mất. Mười lần chép phạt, đúng là muốn khóc luôn. Vân Túc nhìn Hạ Tinh bằng ánh mắt nghiêm nghị, khiến cậu lạnh sống lưng. “Hạ Tinh, đứng lên trả lời câu hỏi. Mấy ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía cậu. Trước áp lực đó, Hạ Tinh ngoan ngoãn đứng dậy. “Câu này, cậu nghĩ thế nào? Vân Túc ra hiệu về nội dung trên màn hình đa phương tiện. Lớp học lập tức im phăng phắc. Vừa nãy đã hỏi Cố Diệu Diệu, giờ lại hỏi Hạ Tinh, có phải là hơi không công bằng không? “Trong lúc đổ nước, vòi phun sẽ quay theo chiều kim đồng hồ. Nếu đặt vòi phun vào nước để hút nước ra, vòi sẽ quay theo chiều nào? Câu hỏi trên bảng đen là một câu vật lý đáng để thảo luận. Hiện tượng này rất phổ biến trong đời sống, trông thì có vẻ đơn giản, nhưng khi thực sự đưa ra lựa chọn, mọi người lại không chắc chắn. Hút nước thì vòi phun sẽ quay theo chiều ngược hay thuận chiều kim đồng hồ? Lúc này, Hạ Tinh đứng tại chỗ, nhìn câu hỏi, đầu óc lập tức trở nên minh mẫn hơn. Cậu bắt đầu suy nghĩ. “Thuận chiều kim đồng hồ. Một lát sau, giọng nói chắc nịch của chàng trai vang lên trong lớp học. “Ừm, giải thích quá trình suy nghĩ của cậu. “Đáp đúng rồi chẳng phải được rồi sao, quá trình có quan trọng không? “Ừm, vậy thì cậu bị phạt… Đôi mắt sâu thẳm của Vân Túc lướt qua, nói đến đây, anh dừng lại một chút. Cả lớp đều nghĩ Vân Túc sẽ phán cậu chép phạt mười lần – một hình phạt cực kỳ tàn nhẫn, bởi trong mắt họ, hình tượng của Vân Túc luôn là lạnh lùng và khó thương lượng. “Đọc cuốn sách Thám hiểm ngoài trời này ba lần! Ba từ cuối cùng thốt ra muộn màng, nhưng kết quả này khiến mọi người trong lớp sửng sốt. Đọc ba lần và chép mười lần – sự khác biệt thật sự quá lớn! Nhận thấy bầu không khí buồn bã bao trùm lên Cố Diệu Diệu, sau giờ học Hạ Tinh chủ động tiến đến an ủi và xin lỗi: “Cố Diệu Diệu, chuyện này là lỗi của tôi. Hay để tôi chép phạt giúp cô nhé. Cậu cảm thấy một cô gái như Cố Diệu Diệu mà bị phạt chép mười lần thì thật sự quá nặng. Hạ Tinh thở dài, không hiểu sao Vân Túc lại nỡ xử phạt Cố Diệu Diệu như vậy. “Cậu chịu chia sẻ nho mà Vân Túc tự tay rửa cho tôi, tôi đã rất cảm kích rồi. Điều tôi buồn là tôi thích anh ấy như vậy, nhưng anh ấy lại chẳng có chút tình cảm nào với tôi. Nói xong, Cố Diệu Diệu chìm sâu hơn vào nỗi buồn. Hạ Tinh không biết nên nói gì để an ủi cô. Sau đó, Cố Diệu Diệu bỗng lấy chùm nho ra, đặt trước mặt mình. “Nếu anh ấy đã không có tình cảm với tôi, tôi cũng chẳng cần phải bận tâm nữa. Tôi quyết định rồi. “Tôi sẽ ăn hết chỗ nho này! Nhìn Cố Diệu Diệu phồng má, vẻ mặt quyết tâm, đầu Hạ Tinh hiện lên một đống dấu chấm hỏi. “Tôi cho cậu nho là để cậu ăn mà. Dù sao không ăn thì còn làm gì được? Cố Diệu Diệu nắm chặt túi nhựa, ánh mắt uất ức nhìn Hạ Tinh, khó khăn lắc đầu: “Không phải, tôi định giữ lại làm kỷ niệm cơ. “Sẽ hỏng đấy.” Hạ Tinh kinh ngạc thốt lên. “Làm nho khô.” Hạ Tinh: “...” Kiểu yêu thích này thật sự cậu không tài nào cảm nhận nổi. Sau khi tiết học lý thuyết kết thúc, Hạ Tinh duỗi người một chút, cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa. Lúc này, các học viên đều đã rời đi. Ngay cả Cố Diệu Diệu, người buồn bã cả buổi sáng vì bị phạt chép mười lần, cũng đã xua tan hết bầu không khí ảm đạm, nhanh chóng chạy xuống nhà ăn ở tầng dưới. Chân của Hạ Tinh không tiện, nhưng vì đã tham gia chương trình thử thách này, cậu nhất định muốn tham gia thi đấu và giành được một thứ hạng tốt. Vì mục tiêu này, cậu chỉ có thể bảo vệ đôi chân của mình thật tốt, để nó có thể hồi phục nhanh hơn. Chỉ cần chân cậu hồi phục, Hạ Tinh sẽ không cần lo lắng từng ngày về cuộc thi nữa. Lúc này, khi Hạ Tinh đang vịn vào bàn để đứng dậy, một bóng dáng cao lớn xuất hiện trước mặt cậu. Hạ Tinh ngơ ngác ngẩng đầu, thấy đó là Vân Túc, liền cau mày: “anh đi mà không có tiếng động à?” “anh đến đây làm gì?” “Đưa cậu xuống tầng dưới.” Nhìn gương mặt góc cạnh rõ nét của Vân Túc, Hạ Tinh chợt nhớ đến buổi sáng, khi Vân Túc bế cậu, trong lúc vùng vẫy, hình như môi cậu đã chạm vào cằm của anh. Lớp râu ngắn kia, có chút cứng và rát. “Đưa tôi xuống tầng dưới? Đưa kiểu gì? Lại bế tôi như sáng nay à?” “Không cần, tôi có thể đi thang máy.” Hạ Tinh cũng không hiểu mình đang né tránh điều gì, ánh mắt lảng đi khỏi khuôn mặt của Vân Túc, nói với giọng hơi bực bội. Khóe môi Vân Túc nhếch lên cười: “Thang máy hỏng rồi, làm sao mà đi?” Đôi mắt của Hạ Tinh lập tức trợn to, không thể tin được nhìn vào gương mặt đẹp đến mức kinh diễm của Vân Túc. Buổi sáng thì mất điện, giờ lại hỏng. Cái thang máy này thật sự cố tình đối đầu với cậu? Điều khiến cậu khó chịu hơn là, giọng điệu đầy vẻ hả hê của Vân Túc khi nói câu đó là sao chứ?