Thấy Lâm Mộ Tư suýt ngã, Tiểu Tĩnh vội vàng chạy lên đỡ lấy cánh tay cô, nhờ đó tránh được việc cô ngã xuống đất trong tư thế khó coi. “Chị Mộ Tư, chị không sao chứ?” Lâm Mộ Tư đã quen với việc được Tiểu Tĩnh chăm sóc. Bình thường cô luôn cảm thấy Tiểu Tĩnh phiền phức, hôm nay lại không nhận ra cảnh này đã bị quay lại bởi máy quay. Cô chỉ liếc Tiểu Tĩnh một cái đầy vẻ khó chịu, ngoài ra, trên khuôn mặt không hề thể hiện chút biết ơn nào. “Được rồi, tôi không sao.” Thậm chí, cô không để Tiểu Tĩnh kịp mở miệng thêm câu nào, liền đi thẳng về phía Ngụy Húc đang ngồi trên ghế gỗ. Lúc này, người quay phim cố tình lia máy quay, cho Tiểu Tĩnh một cảnh đặc tả gương mặt đầy ấm ức của cô. 【Lâm Mộ Tư không chỉ “trà xanh mà còn rất thiếu giáo dục.】 【Yue rồi.】 【Dưới trời nắng chang chang mà phải đi huấn luyện, chẳng ai vui vẻ cả. Chị ấy chỉ đơn giản thể hiện con người thật thôi mà.】 Mặc dù có fan của Lâm Mộ Tư cố gắng bảo vệ cô, nhưng trong phần bình luận, số người chỉ trích cô vẫn chiếm đa số. “Ngụy Húc, anh có thấy Vân Túc đâu không? Lâm Mộ Tư ngồi thẳng xuống cạnh Ngụy Húc, nghiêng đầu tinh nghịch nhìn anh hỏi. Ngụy Húc vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, khóe môi nhếch lên một nụ cười khinh thường: “Không biết, chắc là đang trên đường. Trong giới giải trí, Ngụy Húc nổi tiếng với biệt danh “mỹ nhân mặt lạnh“. Anh không thân với Lâm Mộ Tư và cũng chẳng buồn giao tiếp nhiều. Nhìn quanh không thấy bóng dáng Vân Túc, Lâm Mộ Tư dùng tay quạt quạt để xua bớt nóng. Đúng lúc đó, cô nhận ra Cố Diệu Diệu và người đồng hành của cô ấy đang đi tới. Thấy Cố Diệu Diệu mặc áo trắng bên trong – cùng thương hiệu với trang phục của mình, Lâm Mộ Tư siết chặt đầu ngón tay. Trong lòng cô dâng lên cảm giác không cam tâm, như muốn dùng ánh mắt đục thủng người đối diện. Một nghệ sĩ hạng mười tám như cô ta mà cũng dám mặc cùng thương hiệu với mình, chắc chắn là muốn bám fame. Dù rất chán ghét Cố Diệu Diệu, Lâm Mộ Tư cũng biết không nên xảy ra xung đột trước máy quay, nên đành nhẫn nhịn. Cố Diệu Diệu mặc một chiếc áo khoác và quần màu xanh quân đội, đội mũ cùng màu. Trang phục nghiêm chỉnh làm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn và toát lên vẻ tươi tắn, rạng ngời. Làn da trắng hồng, đôi mắt đen láy linh hoạt của cô tạo nên một dáng vẻ ngoan ngoãn, dễ mến – rất thu hút thiện cảm của khán giả. Ngay lập tức, phần bình luận trực tuyến sôi động hẳn lên. Nhiều người khen ngợi vẻ đẹp của Cố Diệu Diệu, thậm chí so sánh cô với Lâm Mộ Tư, nói rằng Lâm Mộ Tư không thể so sánh với cô ấy. Họ còn thắc mắc tại sao Cố Diệu Diệu mãi chưa nổi tiếng. Tất nhiên, những lời này chỉ đến tối Lâm Mộ Tư mới có thể đọc được, hiện tại họ hoàn toàn không biết gì. Cố Diệu Diệu dừng bước, ánh mắt lướt qua mọi người xung quanh, sau đó không chút do dự đi về phía Ngụy Húc. Dù các cô gái thường thân thiết với nhau hơn, nhưng trực giác của Cố Diệu Diệu mách bảo cô rằng Ngụy Húc lạnh lùng vẫn tốt hơn một Lâm Mộ Tư hay bắt nạt người khác. Hành động của cô khiến khán giả trước màn ảnh lập tức đoán rằng giữa họ chắc chắn có chuyện gì đó. “Ngụy Húc, anh Hạo Nhiên, chúng ta cùng đến sân huấn luyện đi. Còn năm phút nữa là trễ rồi. Đúng lúc đó, Ngụy Húc cũng định rời đi. Anh ngồi trên ghế gỗ chỉ để nghỉ ngơi một chút. Thời gian đã đến, anh không có lý do gì để nán lại. “Cố Diệu Diệu? Hạo Nhiên đứng dậy, khóe môi thoáng hiện một nụ cười nhạt, nhìn cô hỏi. “Vâng. Cố Diệu Diệu mỉm cười, để lộ hàm răng trắng nhỏ đều đặn. “Sau này không cần gọi tôi là anh, cứ gọi là Hạo Nhiên. Thịnh Hạo Nhiên, vốn chỉ là một ca sĩ nhỏ không có tiếng tăm, bị buộc tham gia chương trình này. Anh tự thấy mình chẳng xứng đáng để Cố Diệu Diệu gọi là “anh“. Cố Diệu Diệu gật đầu: “Vâng, Hạo Nhiên. Thịnh Hạo Nhiên hơi mập, dáng vẻ thật thà, nghe vậy anh mỉm cười hiền lành. Bốn người cùng đi trên con đường lát đá nhỏ phía trước, để lại bóng lưng ngay ngắn cho Lâm Mộ Tư. Cô nhìn theo họ, cảm giác như mình bị lãng quên, tức tối đến mức đảo mắt một vòng, rồi giận dỗi kéo Tiểu Tĩnh đi theo sau. Khu vực huấn luyện là thử thách thực sự. Các bài nhảy ếch, gập bụng hay chạy bộ trước đó chỉ là món khai vị. Trung tâm huấn luyện này rộng 2000 mét vuông, mô phỏng các tình huống sinh tồn ngoài thiên nhiên. Thiết bị ở đây được thiết kế khá giống với cảnh thực tế, giúp học viên nâng cao kỹ năng cơ bản về sinh tồn. Đây cũng là lý do chương trình tổ chức khóa huấn luyện này. Đây là phần quan trọng nhất trong toàn bộ dự án. Nếu học viên không đạt đủ tiêu chuẩn ở khu vực này, họ sẽ không được tham gia cuộc thi sinh tồn ngoài trời thực tế. Sinh tồn ngoài trời tiềm ẩn nhiều nguy hiểm, nên việc tích lũy kiến thức và kỹ năng trước là điều bắt buộc để đảm bảo sự an toàn. Khi mọi người vào trong khu vực huấn luyện, họ đứng lố nhố trên sân trống. Một số nữ học viên giơ tay che ánh nắng chói chang, trong khi các nam học viên lại tùy tiện ngồi lên các thiết bị gần đó. Khu huấn luyện có nhiều dụng cụ như leo trèo, vượt chướng ngại vật, bài tập phản xạ… Tất cả đều được làm từ gỗ và dây leo chắc chắn. “A-” “Chúng ta… chúng ta phải làm những thứ này sao? Một giọng nói kinh ngạc của nữ học viên vang lên từ phía sau, khiến mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh. Là Lâm Mộ Tư và Tiểu Tĩnh bước tới. Tiếng hét vừa rồi chính là từ Lâm Mộ Tư. Khuôn mặt cô lộ rõ vẻ không thể tin được xen lẫn tức giận. Ngụy Húc khẽ cười lạnh: “Thế nào? Không muốn làm sao?” “Không muốn làm thì nghỉ đi, chẳng ai giữ cô lại.” Nghe vậy, sắc mặt Lâm Mộ Tư lúc xanh lúc trắng, cô cắn môi đáp lại: “Tôi chưa hề nói sẽ nghỉ.” Cô vẫn còn muốn ở lại để gần gũi với Vân Túc. Cô không thể bỏ qua cơ hội này. Nếu không có Vân Túc, cô chắc chắn sẽ chẳng đời nào đặt chân đến cái trại huấn luyện chết tiệt này. Lâm Mộ Tư bĩu môi, cố gắng chịu đựng, nhưng vẻ không kiên nhẫn đã lộ rõ trên mặt. Cô đá văng một viên đá nhỏ trên đường đi với vẻ chán ghét, rồi cùng Tiểu Tĩnh bước vào sân, đứng cùng mọi người chờ huấn luyện viên đến. Huấn luyện viên chính là Vân Túc. Khi anh xuất hiện trong bộ đồ rằn ri màu xanh quân đội, không chỉ đẹp trai mà còn toát lên vẻ hoang dã, bất cần khiến người khác phải mê mẩn. Trong lòng Lâm Mộ Tư bắt đầu tưởng tượng điên cuồng về cảnh tượng cô và Vân Túc ở bên nhau. Vân Túc không chỉ là một Ảnh đế trong giới giải trí, mà gia thế của anh còn rất phức tạp và quyền lực, thuộc một thế lực khổng lồ không ai dám tưởng tượng. Đây cũng chính là lý do lớn nhất khiến Lâm Mộ Tư muốn trở thành bạn gái của Vân Túc. Một người đàn ông như vậy có thể mang lại cho cô cả địa vị lẫn tiền bạc. Nhân viên lần lượt phát nước khoáng cho mọi người. Khi họ đang uống nước, Vân Túc cũng chậm rãi bước vào khu huấn luyện, bên cạnh anh là Hạ Tinh. 【Hạ Tinh đáng yêu quá, tôi muốn rua cậu ấy!】 【Tôi thú nhận luôn, tôi thích Hạ Tinh rồi!】 Gương mặt Hạ Tinh trẻ trung, làn da trắng mịn, toát lên vẻ năng động và tràn đầy sức sống. Bộ đồ rằn ri vừa vặn càng tôn lên phong cách phóng khoáng nhưng cũng rất ngoan ngoãn của cậu. Trong tay Hạ Tinh là một chai sữa chua, sản phẩm của nhà tài trợ Niên Mỹ Nhân. Đây là đồ uống mà mọi người ở đây đều có thể thoải mái dùng.