Thế là xong à?

MC vẫn chưa kịp hoàn hồn sau phần giới thiệu ngắn gọn của Vân Túc. May mắn thay, với nhiều năm kinh nghiệm dẫn chương trình, anh đã nhanh chóng phản ứng lại, từ tốn tiếp tục phỏng vấn những người kế tiếp.

Ba người còn lại là Ngụy Húc, Lâm Mộ Tư và Cố Diệu Diệu, mỗi người đều đi cùng một fan, danh nghĩa là fan hâm mộ của họ. Đến tận người giới thiệu cuối cùng, bình luận trực tiếp vẫn tràn ngập những lời bàn tán về Vân Túc. Đội hình đông đảo này khiến tổ chương trình toát mồ hôi lạnh. Phải chăng kỳ này khán giả chỉ đến xem Vân Túc?

Hoàn thành xong phần tự giới thiệu, tiếp theo là bước vào các bài tập cơ bản.

“Hành trình anh em” là một chương trình sinh tồn ngoài trời. Tuy nhiên, vì hầu hết các ngôi sao và fan đều không có kinh nghiệm hoặc chưa từng được huấn luyện chuyên môn, nên nếu không được đào tạo trước mà bước thẳng vào môi trường hoang dã, rất có thể sẽ xảy ra những nguy hiểm nghiêm trọng.

Trước khi bước vào phần tập luyện, mọi người được chia phòng ở theo yêu cầu. Các vật dụng cần thiết như đồ vệ sinh cá nhân, chăn gối, dép, đều được phát theo tiêu chuẩn chung, nhưng mọi người phải tự đến nhận và mang về phòng.

Việc phân chia phòng ở được thiết kế khá hợp lý. Mỗi ngôi sao sẽ ở cùng một phòng với fan của mình. Mặc dù khán giả đã biết trước đây là ý định của tổ chương trình, nhưng khi chứng kiến thần tượng của mình và fan cùng sống chung, khu vực bình luận trực tiếp như nổ tung.

【Cảm giác như câu chuyện cổ tích Lọ Lem trở thành sự thật!】

【Mỗi sáng mở mắt ra là được thấy Vân Túc, tôi vui đến mức muốn nhảy từ trên lầu xuống.】

【Cười xỉu, ở cùng Vân Túc chắc tôi không ngủ nổi mất.】

【Từ “ghen tị” tôi đã nói đến mỏi miệng rồi!】

Chương trình này có thời lượng khá dài, khoảng một tháng. Trong thời gian này, tất cả các khách mời phải tuân thủ quản lý theo phong cách quân sự hóa toàn diện. Tuy nhiên, vì mục tiêu chính của chương trình là phần thám hiểm hoang dã ở giai đoạn sau, nên giai đoạn đầu sẽ tập trung vào việc truyền đạt kiến thức sinh tồn ngoài trời.

Ngày đầu tiên, các học viên cần làm quen với một số quy tắc mà tổ chương trình đã đặt ra. Một số học viên vẫn còn lệch múi giờ, nên với tình huống đặc biệt này, tổ chương trình quyết định bắt đầu các buổi học từ ngày thứ hai.

Lúc này, trong số các học viên ở đây, Hạ Tinh chỉ quen biết Vân Túc và Ngụy Húc. Tất nhiên, Hạ Tinh chỉ biết Ngụy Húc thông qua nhân vật Da Vinci, chứ ngoài đời họ chưa từng gặp nhau, và Ngụy Húc chắc chắn cũng không biết mặt cậu.

“Vân Túc, tôi đói rồi, đi ăn không?”

Hai người được xếp ở cùng một phòng. Phòng này không lớn, có hai chiếc giường gỗ đơn kê sát nhau, trên giường là chăn ga màu xanh quân đội. Ngoài ra còn có hai chiếc bàn, hai tủ quần áo và một nhà vệ sinh.

Từ khi đến Singapore đến giờ, họ đã bận rộn cả buổi sáng, giờ đã là một giờ chiều.

Hạ Tinh như chiếc lá úa, đói đến mức sắp kiệt sức.

Vân Túc cuối cùng cũng gấp xong đống quần áo của mình, cất gọn vào tủ. Khi nghe thấy giọng nói của Hạ Tinh, anh quay lại, thấy cậu vừa tắt điện thoại, vừa vươn vai ngáp dài, rồi ngồi dậy từ trên giường.

Vali hành lý của Hạ Tinh vẫn chưa hề được động đến. Cậu đã nằm chơi một tiếng đồng hồ, hoàn toàn không có ý định dọn đồ, vừa dậy đã kêu đói.

Vân Túc đau đầu day nhẹ huyệt thái dương, sắc mặt tối sầm lại, “Dọn xong hành lý rồi mới được đi.”

“Đói đến chẳng còn sức nữa, để ăn xong quay về tôi dọn sau.”

Đúng kiểu “trì hoãn mãn tính” đây mà.

Vân Túc thầm nghĩ, nếu ăn xong quay lại, Hạ Tinh liệu có bóp bụng tròn vo của mình mà nói rằng ăn no quá nên phải tiêu cơm đã, rồi lại nằm lăn ra ngủ đến tối. Tối lại ăn, ăn xong lại ngủ, cứ thế lặp đi lặp lại…

“Bây giờ dọn, nếu không thì đừng ăn.”

Giọng Vân Túc lạnh tanh, không để lại chút khoảng trống nào để thương lượng.

Hạ Tinh ngẩn người, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú lộ rõ vẻ khó hiểu, như muốn hỏi: “Vân Túc, anh dựa vào đâu mà quản tôi như vậy?”

Có lẽ do quá đói, Hạ Tinh không còn tâm trạng đấu khẩu với Vân Túc nữa. Cậu gắt lên: “Tôi không dọn đấy! Tôi cứ phải ăn xong rồi mới dọn! Vân Túc, anh quản hơi nhiều rồi đấy, đây là quyền tự do của tôi!”

Hạ Tinh nói không sai. Có vẻ như Vân Túc thật sự không có tư cách để can thiệp vào việc này.

Có lẽ từ lần đầu tiên Hạ Tinh xuất hiện bất ngờ ở biệt thự của anh, Vân Túc đã cảm thấy cậu thiếu niên này rất thú vị. Cậu thẳng thắn, tràn đầy sức sống, mang đến cho cuộc sống của anh những màu sắc đặc biệt.

Nhưng điều kỳ lạ là, dù chỉ mới quen biết không lâu, Vân Túc lại cảm nhận được một sự quen thuộc mãnh liệt từ cậu, đặc biệt là khi cậu nổi giận.

Có lẽ chính vì cảm giác quen thuộc này khiến anh khó mà ghét được cậu, thậm chí còn sẵn sàng nhường nhịn cậu hết lần này đến lần khác.

Vân Túc không nói gì thêm, cũng không thèm để ý đến cậu, mà bước thẳng tới vali của Hạ Tinh, mở ra và bắt đầu dọn đồ giúp.

Lập tức, bình luận trực tiếp lại sôi động hẳn lên.

【WC, đất nước nợ tôi một Ảnh đế Vân.】

【Túc Túc tốt quá đi mất!】

【Trời ơi, “ông chồng cuồng cưng chiều Túc Túc làm tôi chết mê rồi!】

【Cảnh báo! Bạn ở trên chú ý lời lẽ!】

【Cảnh báo! Bạn ở trên nữa chú ý lời lẽ!】

【Cảnh báo! Bạn ở trên nữa nữa chú ý lời lẽ!】

Hạ Tinh cứ tưởng với tính cách vừa kén chọn vừa cố chấp của Vân Túc, anh sẽ ném cậu và vali ra ngoài. Ai ngờ, không những không đuổi, anh còn tự tay dọn dẹp giúp cậu.

Nhìn bóng lưng bận rộn của Vân Túc, Hạ Tinh không khỏi giật giật chân mày.

Trong tay anh là chiếc áo khoác dài của Hạ Tinh, đặt lên giường, cẩn thận gấp lại. Có lẽ vì hiếm khi làm việc nhà nên anh gấp rất vụng về, méo mó đủ kiểu, nhưng vẫn có thể thấy anh đã rất cố gắng.

Nghĩ đến việc Vân Túc thực ra chỉ muốn tốt cho mình, mà mình chẳng những không cảm kích lại còn nổi nóng, Hạ Tinh cảm thấy hơi áy náy. Cậu chậm rãi đi đến, giật lấy chiếc áo trong tay anh: “Gấp xấu quá, để tôi tự làm thì hơn.”

Nói xong, cậu chẳng thèm quan tâm đến biểu cảm đặc sắc trên gương mặt điển trai của anh, mà chỉ tập trung vào việc gấp áo.

Hạ Tinh gấp quần áo gọn gàng hơn nhiều, nhìn cũng thuận mắt hơn. Vân Túc cũng không ngồi không, trong lúc giúp cậu xếp đồ vào tủ còn đưa quần áo cho cậu.

Rất nhanh, công việc đã xong xuôi. Hạ Tinh đặt vali xuống gầm giường, vỗ tay đứng dậy, đôi mắt nâu trong sáng nhìn chằm chằm vào Vân Túc: “Giờ thì có thể đi ăn rồi chứ?”

【Hạ Tinh đáng yêu quá đi mất!】

【Tôi cũng thấy thế.】

Hai người ra ngoài, Vân Túc vừa mở cửa phòng đã thấy hai người đàn ông đứng bên ngoài, đó là Ngụy Húc và người bạn đồng hành của anh – một fan tên là Thịnh Hạo Nhiên, có gắn huy hiệu tên trên ngực.

“Vân Túc, đi ăn chung không?”

Thực ra, Ngụy Húc và Thịnh Hạo Nhiên cũng vừa đến. Họ còn chưa kịp gõ cửa thì Vân Túc và Hạ Tinh đã mở cửa đi ra.

“Ừm.”

Nhà ăn nằm ngay dưới tầng một, tầng hai là nơi nghỉ ngơi, tầng ba là lớp học và phòng thiết bị, tầng bốn là khu vực tập luyện, và khu vực bãi cỏ ngoài vùng ngoại ô cũng có thể dùng để tập luyện.

Bốn người nhanh chóng đến nhà ăn. Để đảm bảo học viên dễ thích nghi, thực đơn ở đây hầu như đều là món Trung Quốc. Họ lấy cơm, kèm bốn món mặn và một món canh, nhìn chung cũng khá ổn.

Về hương vị, mọi người đều không đòi hỏi quá cao.

Khi Hạ Tinh vừa ngồi xuống, cầm khay thức ăn, phía sau bỗng vang lên tiếng hét.

Hạ Tinh và hai người kia quay đầu lại, phát hiện đó là Lâm Mộ Tư.

Lâm Mộ Tư đi giày cao gót, mặc váy ngắn, hoàn toàn không phù hợp với bối cảnh này. Dường như cô chẳng cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của người xung quanh, mà tự cho rằng hình tượng yếu đuối, mong manh của mình sẽ tạo ấn tượng tốt trước mắt khán giả.

Nếu không phải Hạ Tinh từng nghe lén được những gì Lâm Mộ Tư nói trong tiệc mừng kết thúc bộ phim lần trước, có lẽ cậu đã bị vẻ ngoài này của cô lừa gạt.

“Ôi, Diệu Diệu, cổ tay tôi hơi đau nên mới làm đổ khay thức ăn, cậu sẽ không trách tôi chứ?”

Cố Diệu Diệu nhìn chiếc váy bị dính đầy dầu mỡ, cau mày khó chịu, nhưng vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, “Không sao, mình sẽ lên thay đồ là được.”

“Ừ, thật sự xin lỗi nhé.”

Miệng thì xin lỗi, nhưng nét mặt Lâm Mộ Tư lại lộ rõ vẻ đắc ý. Tuy nhiên, lúc này máy quay không quay cận cảnh cô, nên khán giả không thấy được biểu cảm đó.

Cố Diệu Diệu đặt khay thức ăn xuống, người bạn đồng hành liền đi theo cô lên lầu để thay đồ.

Lâm Mộ Tư lại đi lấy phần ăn mới. Người đồng hành của cô lần này là quản lý riêng của cô – Tiểu Tĩnh. May mắn là không ai nhận ra Tiểu Tĩnh, nếu không chắc chắn sẽ có nhiều lời bàn tán. Việc để quản lý đi cùng tham gia chương trình giúp cô tiết kiệm được rất nhiều công sức.

Tiểu Tĩnh dĩ nhiên nhìn ra chuyện vừa rồi là do nghệ sĩ của mình cố ý. Cô hít sâu một hơi, thấy máy quay đã chuyển hướng, liền ghé sát vào tai Lâm Mộ Tư, nói: “Chị làm khó một người mới như vậy để làm gì? Chị quên mất mục đích tham gia chương trình này rồi sao?”

“Tôi biết mình muốn gì, không cần cô nhắc đi nhắc lại.”

Lâm Mộ Tư hừ lạnh một tiếng, nghĩ đến Cố Diệu Diệu, bĩu môi: “Chỉ dựa vào cô ta mà dám mặc cùng thương hiệu quần áo với tôi? Một kẻ hạng bét, lấy tư cách gì?”

Tiểu Tĩnh có vẻ rất tức giận với lời nói đó, nhưng không dám lớn tiếng phản bác, chỉ lẩm bẩm: “Ai mà chẳng từng là người hạng bét.”

“Cô còn dám cãi à?”

Tiểu Tĩnh lập tức im bặt.

Cố Diệu Diệu quả thực là nghệ sĩ hạng bét, xuất thân gia đình bình thường, mọi thứ đều nhờ vào sự nỗ lực của bản thân. Bộ quần áo cô mặc hôm nay là bộ đắt tiền nhất của cô, cô còn cẩn thận giữ gìn để không bị bẩn, vậy mà lại bị Lâm Mộ Tư làm hỏng.

Dù đau lòng, nhưng Cố Diệu Diệu biết rõ vị trí của Lâm Mộ Tư, đành nuốt cơn giận vào trong, tiếp tục giữ nụ cười trước ống kính.

Khi Cố Diệu Diệu quay lại từ trên lầu, Lâm Mộ Tư đã ăn xong. Vì giữ dáng, cô chỉ ăn vài miếng, sau đó đổ hết phần thức ăn còn lại.

Hành động lãng phí thức ăn này, khi được đưa lên mạng, lại nhận thêm một làn sóng “khen ngợi.”

Cố Diệu Diệu vốn đã không ưa Lâm Mộ Tư, thấy cô rời đi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Buổi tối, sau khi rửa mặt xong, Hạ Tinh trèo lên giường. Một ngày dài, cuối cùng cậu cũng có khoảng thời gian không bị camera theo dõi.

Lúc này, cậu mới thực sự cảm thấy thư giãn.

Tuy nhiên, trong lòng cậu lại lo lắng một chuyện khác. Theo tính toán, sáng mai cậu sẽ nhập hồn vào nhân vật Da Vinci. Nhưng hiện tại cậu đang tham gia chương trình, nếu thật sự nhập hồn, chẳng phải cậu sẽ bất tỉnh trong phòng suốt một ngày một đêm sao?

Nghĩ đến đây, Hạ Tinh vò đầu bứt tai tìm cách.

“Uống sữa nóng đi.”

Vân Túc đặt ly sữa lên tủ đầu giường. Nghe thấy tiếng, Hạ Tinh trở mình, quay mặt về phía anh, chăm chú nhìn khuôn mặt anh.

“Có chuyện gì thì nói.”

“Tôi… tôi chỉ muốn hỏi, nếu sáng mai tôi bất tỉnh, anh sẽ làm gì?”

Vân Túc nhíu mày: “Đưa đến phòng y tế.”

Ngoài việc đưa đến phòng y tế, anh còn có lựa chọn nào khác sao? Dù sao, anh cũng không phải bác sĩ.

“Ồ.”

Hạ Tinh đáp một tiếng, ngồi dậy từ trên giường, bắt đầu uống sữa. Nhưng có thể dễ dàng nhận ra, trong lòng cậu đang chất chứa điều gì đó.

“Tôi uống xong rồi.”

Thấy ly sữa đã cạn, Hạ Tinh đặt ly xuống. Sợ bị Vân Túc phát hiện ra điều gì, cậu vội vàng đứng dậy chui vào phòng tắm.

Ngay sau đó, tiếng nước chảy ào ào vang lên, trên cửa kính phòng tắm, hơi nước ngưng tụ thành những giọt nhỏ li ti.

Hạ Tinh tắm xong, cầm khăn vừa lau đầu vừa bước ra khỏi phòng tắm. Lúc này, Vân Túc cởi trần, vừa khéo đi ngang qua cậu để vào tắm.

Sấy khô tóc xong, Hạ Tinh nằm trên giường, nghĩ cách giải quyết.

Hay là tối nay không ngủ nữa?

Ngủ sẽ dẫn đến việc nhập hồn. Nếu không ngủ, liệu có thể tránh được không?

Hiện tại, đây là cách duy nhất mà Hạ Tinh có thể nghĩ ra.

Ngáp một cái, Hạ Tinh kéo chăn lên đắp, không ngừng tự nhắc nhở mình trong đầu:

Không được ngủ! Không được ngủ!

Vân Túc vừa bước ra khỏi phòng tắm đã nghe thấy tiếng ngáy khẽ vang lên.

Nhìn người đang ngủ say trên giường, anh bất giác khép cửa lại nhẹ nhàng hơn. Chỉ lau khô tóc sơ qua, Vân Túc tắt đèn rồi lên giường. Tuy nhiên, thay vì ngủ ngay, anh bật đèn đầu giường, tựa lưng vào gối đọc sách.

Đợi đến khi tóc khô hoàn toàn, anh mới nằm xuống, kéo chăn và từ từ chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau là ngày đầu tiên của buổi học.

Khi trời vừa hửng sáng, tiếng còi đã vang lên từ tầng dưới, khiến mọi người giật mình bật dậy khỏi giường.