Thấy Hạ Tinh thất thần, mẹ Hạ khẽ kéo ống tay áo của cậu, “Con trai, con quen Vân tiên sinh thế nào vậy? Loại minh tinh lớn thế này chẳng phải bình thường không gặp được ngoài đời sao? Hạ Tinh không ngờ mẹ mình lại hứng thú với chuyện này. Cậu liếc mắt nhìn bố, thấy ông bày ra vẻ mặt khó chịu với mẹ, liền bật cười một cách bất giác rồi trả lời bà, “Cũng chỉ là một lần tình cờ thôi ạ. Con nhặt được một con mèo bên ngoài, trùng hợp đó lại là mèo của anh ấy, thế là... --------- Hiện tại Hình Minh Kiệt vẻ mặt đầy khổ sở. Rõ ràng là Hạ Tinh chọc Vân Túc giận, nhưng cuối cùng, người bị trách móc lại là anh ta. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương