Bình thường khi ăn cùng Hạ Tinh, Vân Túc hay bóc tôm cho cậu, nên khi cầm con tôm lên, anh theo phản xạ liền buột miệng hỏi câu này. Hôm nay lại là lần đầu tiên anh gặp bố mẹ của Hạ Tinh, trong một phút bất cẩn, anh đã lỡ miệng nói ra. Bố mẹ Hạ Tinh đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều mang theo vẻ nghi hoặc và khó hiểu. Dù đã trung niên, nhưng họ vẫn thường xem các video ngắn trên mạng, nên không hề xa lạ với cách gọi “bảo bối” này. Đây chẳng phải là cách xưng hô thân mật giữa các cặp đôi sao? Nhưng ở đây đâu có cô gái nào, vậy tại sao vị “Ngài Vân” này lại gọi như thế? Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên ngượng ngùng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương