Sự chấn động này vẫn mãi lắng đọng trong lòng Kỳ Thừa, không cách nào nguôi ngoai. Chỉ cần biết Kỳ tiên sinh có cậu trong lòng, với cậu như thế là đủ.

cậu giấu đi cảm xúc xao động trong đáy lòng, giữ vẻ mặt bình thản, nhận lấy chiếc kẹo hồ lô và nói với Kỳ Gia Bình: “Cảm ơn.”

Kỳ Gia Bình khẽ gật đầu.

Kỳ Thừa tiếp tục đẩy xe lăn của anh tiến về phía khu vườn. Trong khi cậu nhấm nháp chiếc kẹo của mình, cậu để ý thấy Kỳ Gia Bình đang chăm chú nhìn chiếc kẹo trong tay, ánh mắt có chút mơ màng.

Khóe môi Kỳ Thừa hơi cong lên, ánh mắt cậu dõi về phía bầu trời xanh xa xăm, rồi bất ngờ hỏi: