Nhìn vẻ mặt đầy phòng bị của Kỳ Gia Bình, Kỳ Thừa cảm thấy buồn cười.

“Đừng lo lắng, tôi sẽ không làm hại anh.”

Ánh mắt trong trẻo và dịu dàng của Kỳ Thừa, đôi mắt nâu trong veo ấy như mang theo một sức mạnh xoa dịu lòng người, khiến sự căng thẳng của Kỳ Gia Bình giảm đi không ít. Nhưng anh vẫn nhíu mày, cảm giác người đàn ông trước mặt có gì đó rất quen thuộc, như thể cậu ta có điểm nào đó giống Kỳ Thừa.

Rõ ràng hai người không phải là một, nhưng vẫn khiến người ta thấy sự thân thuộc kỳ lạ.

“cậu rốt cuộc là ai?”