Nhắc đến “đôi chân”, dường như vô tình chạm phải một từ ngữ cấm kỵ, tim Kỳ Gia Bình bất giác nhói lên, anh lập tức nghĩ đến đôi chân của mình. Đôi chân của anh đã mất từ lâu, giờ đây anh cũng quen rồi, không còn buồn phiền hay đau lòng vì chúng nữa. Nhưng tại sao Kỳ Thừa lại đi chặt chân của người khác? Chẳng lẽ là để ghép vào cho anh? Chuyện ghép chân thế này, vừa máu me vừa phi thực tế, anh không thể tin nổi. “Đôi chân này là để cho tôi dùng sao?” Thấy Kỳ Thừa mãi không trả lời, Kỳ Gia Bình nheo mắt lại, ngập ngừng hỏi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương