Thật vô lý.

Hạ Tinh hừ lạnh một tiếng đầy chán nản, qua cửa sổ xe nhìn thấy phía trước sắp đến một ngã tư, cậu liền dời ánh mắt khỏi khuôn mặt của Vân Túc, quay sang Hình Minh Kiệt nói:

“anh Hình , dừng xe ở phía trước đi, tôi muốn xuống đi bộ một chút, hít thở không khí.”

Hình Minh Kiệt liếc nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Vân Túc không nói gì, liền gật đầu đồng ý với Hạ Tinh:

“Được.”