Bị Vân Túc uy hiếp như vậy, Hạ Tinh lập tức dừng mọi hành động. Cậu không muốn lặp lại những chuyện đã xảy ra trước đây, nhất là khi vết thương lần trước còn chưa kịp lành hẳn. Huống hồ, tên Vân Túc này luôn khiến cậu không yên ổn. Anh ta có thể nghĩ ra vô số trò đùa dai mà chẳng ai sánh được. “Giờ thì biết sợ rồi à? Thấy cậu cuối cùng cũng ngoan ngoãn, giọng nói trầm khàn của Vân Túc thoáng thêm một chút vui vẻ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương