Hạ Tinh ngay lập tức hiểu Vân Túc đang nghĩ gì. Cậu nuốt khan một cái, lập tức ôm lấy cơ thể mình, cảnh giác nói:

“Này, Vân Túc, đầu anh không phải là có bong bóng rồi chứ? Trong đó chẳng có gì tử tế cả.

“Yên tâm, em thế này mà lo tôi sẽ động vào em sao?

Vừa nói, ánh mắt đen sâu thẳm của Vân Túc lướt qua cơ thể Hạ Tinh đang nằm trên giường bệnh. Ý tứ trong đôi mắt ấy không cần nói cũng hiểu.

Hạ Tinh lập tức có cảm giác bị xem thường.