Khi tỉnh lại, Hạ Tinh thấy cổ mình quấn đầy băng gạc, cậu nằm trên giường bệnh, đang được truyền dịch.

Mắt cậu sưng lên như hai cái bóng đèn, nhìn rõ người trước mặt cũng rất khó khăn.

“Ngụy Húc Hảo, Vân Túc?

Hạ Tinh lẩm bẩm không rõ, muốn cử động nhưng cơ thể như bị cố định, không thể nhúc nhích được.

Đầu cậu hơi đau, cố gắng nhíu mày, điều chỉnh lại cảm xúc trong lòng.