Dì Trương là người tinh ý, nhìn thấy mọi người tụ họp ở phòng khách, bà liền hiểu rằng có việc cần bàn bạc. Hiểu ý, bà khẽ lui ra ngoài, rời khỏi phòng khách để chuẩn bị bữa tối. “Chuyện gì vậy?” Người lên tiếng trước là Vân Túc. Giọng nói của anh trầm thấp, đầy từ tính, dù ngữ khí bình thản nhưng lại toát lên khí chất của một người bề trên. anh biết rõ, tên tiểu tử Ngụy Húc Hảo này nếu không có việc gì nhờ vả, chắc chắn sẽ chẳng thấy bóng dáng đâu. Mà một khi đã xuất hiện trước mặt anh, nhất định là có chuyện muốn cầu cạnh. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương