Hạ Tinh không rõ mình đang nghĩ gì, nhưng cơ thể đã nhanh chóng đưa ra phản ứng, cậu cần một cách để giải tỏa. Hạ Tinh khó nhọc nâng tay, cuối cùng vẫn chọn chạm nhẹ vào lưng người đàn ông không xa. Vân Túc vốn ngủ rất nhẹ, bị cậu chạm vào liền tỉnh ngay. “Ừm? Vân Túc phát ra tiếng hỏi mơ hồ, sau đó trở mình đối diện với cậu. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương