Để kiểm chứng phán đoán của mình, Hạ Tinh dừng lại tất cả các động tác. Không gian trở nên im lặng đến đáng sợ, tầng hầm như một xoáy nước yên tĩnh, không ngừng nuốt chửng mọi âm thanh. Hạ Tinh đặt dụng cụ xuống, bước về phía trước. “Kỳ Gia Bình? Vừa đi vừa nhìn xung quanh, cậu cất tiếng gọi, hy vọng nhận được hồi đáp. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương