Những lời kế tiếp của Tiêu Diệp Nham khiến ánh mắt cô trở nên nghiền ngẫm. “Chắc cô đã gặp Tiêu Diệp Huy rồi. Tiêu Diệp Nham cười khẽ mang thâm ý sâu xa: “Nếu đã gặp, giờ lập trường đôi bên đã khác biệt, thế thì... kẻ địch của kẻ địch là bạn, cô Lê thấy những lời này thế nào?

Kẻ địch của kẻ địch.

Lê Tiếu dùng đầu ngón tay vuốt viên điện thoại, lạnh nhạt nói: “Chẳng thể nào cả.

“Xem ra cô hiểu lầm khá sâu về tôi. Nếu cô không tiện nể mặt, chi bằng giờ tôi đang ở gần Công viên Khoa học kỹ thuật, đích thân đến cửa tìm cô được không? Có đôi lời gặp mặt nói thẳng tốt hơn. Khi Tiêu Diệp Nham nói luôn kèm theo mấy tiếng ho khan, như Hạ Sâm đã nói, dường như hậu di chứng khi phổi bị thương.

Lê Tiếu trầm ngâm, nghiêng đầu nhìn cửa sổ. Cô không hoài nghi việc Tiêu Diệp Nham có thể tra được cô đang làm việc ở Công viên Khoa học kỹ thuật.