Tông Duyệt không có bạn bè ở Nam Dương, dù có dùng bữa chung cũng không nên mất liên lạc. Dù là trách nhiệm hay nghĩa vụ, Lê Quân cũng không thể thoải mái yên tâm ngồi nhà chờ cô về. Giờ người đã quay lại, dù anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn vô cùng bực bội. Dáng vẻ nằm trên sofa buồn bã vừa rồi của cô giống như quá bận tâm suy nghĩ, nhưng lại không giống là buồn bực vì công việc. Mười phút sau, Lê Quân quay lại phòng ngủ chính, thấy Tông Duyệt trùm khăn tắm đang ngồi bên mép giường lau tóc. Da cô không trắng nõn như sữa, mà có màu ngà khỏe mạnh, nhưng dáng người cân đối, khung xương rất đẹp. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương