Hạ Sâm cười khẩy: “Lần trước Tiêu Diệp Nham bị trúng đạn ở phổi, có thể để lại di chứng. Lần này bà ta ngoài mặt là để đưa hắn về Nam Dương, những mục đích thật sự có lẽ là cảnh cáo Thiếu Diễn đừng động đến hắn lần nữa.

Lê Tiếu bỏ hai viên đá vào ly rượu, lắc hai cái, tiếng va đập trong trẻo vang lên: “Anh không cảm thấy chuyện năm đó có ẩn tình khác à?

Hạ Sâm dừng động tác nâng ly, vẻ mặt hơi thẫn thờ, “Có thể có, có thể không. Tôi không rõ cụ thể năm đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là bà Tiêu suýt mất mạng tại nhà họ Thương. Công tước Childman rất tức giận, dẫn theo một đội kỵ sĩ hoàng gia đến Parma, bảo Thương Tung Hải giao Thiếu Diễn ra.

Hắn ngửa đầu uống nửa ly rượu, trong mắt ánh lên vẻ giễu cợt: “Em nghĩ rằng tại sao Thiếu Diễn lại tới Nam Dương? Bởi vì một khi cậu ta ở lại Parma, chắc chắn Thương thị sẽ không được bình yên ngày nào. Lê Tiếu chống trán, nụ cười hơi lạnh: “Anh ấy trong tình trọng nghĩa như vậy, sao lại làm tổn thương mẹ của mình chứ? “Trong tình với người mình, sẽ bạc tình với người ngoài. Hạ Sâm buồn bã nói một câu: “Càng như vậy, sẽ càng dễ bị người mình tổn thương.

Bà Tiêu chính là một ví dụ điển hình.