Hôm qua về muộn, họ đều cố ý tránh nhắc đến chuyện mang thai và nôn nghén. Có lẽ tâm kết vẫn còn đó nên hành động của anh hơi mất khống chế. Lê Tiếu cố hết sức giữ tỉnh táo, sờ gương mặt anh: “Xuống lầu ăn nhé? “Ừ. Anh đồng ý ngoài miệng nhưng hành động thực tế lại hoàn toàn khác. Lê Tiếu chống bả vai anh bằng một tay lại không đầy ra được. Cô bị anh giam cầm trong ngực, ngăn lại mọi hành động, mọi giác quan dần bị phóng đại trong phòng ngủ tối mờ. Không phải Lê Tiếu từ chối lời yêu cầu mây mưa của anh, mà vì đang trong ba tháng đầu thai kỳ, không thích hợp để làm chuyện thân mật. “Anh đợi đã. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương