Lê Tiếu không làm phiền, nghiêng người dựa cửa sổ lắng lặng quan sát anh.

Cách một khung cửa sổ, Lê Tiếu nghe rõ câu nói sau cùng của anh: “Người ở ngay Nam Dương, muốn tìm thì đích thân đến.

Thương Úc cúp điện thoại, đút một tay vào túi, nhìn núi Nam Dương xa xa, thanh thản hút thuốc.

Có lẽ nhận ra phía sau khác thường, anh hơi nghiêng người, thấy bóng Lê Tiếu dưới ánh đèn ấm áp trong phòng sách.

Anh dụi tàn thuốc, đẩy cửa sổ bước vào.