Một lúc sau, Thương Tung Hải đẩy khung kính, buông cổ tay Vân Lệ ra, nhếch môi: “Về đi thôi, không có chuyện gì lớn. Yết hầu Vân Lệ chuyển động, mắt nhìn mạch của mình: “Ngài đã đích thân ra tay, vậy mà không phải chuyện gì lớn sao? Thương Tung Hải xoa Phật châu trên cổ tay, cười nói: “Còn trẻ quá lại không có lòng tin vào bản thân. Sau này nhớ ăn nhiều rau hẹ bồi bổ thêm. “Bồi bổ gì cơ? Vân Lệ nhướng mày. Thương Tung Hải nghiêng mặt, nhìn đảo qua hông anh ta: “Bổ thận tráng dương Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương