Tiêu Diệp Huy cụp mắt, che đi vẻ âm u nơi đáy mắt: “Chỉ mong Hầu tước Lawrence có thể luôn tự tin như vậy, xin lỗi không thể tiếp chuyện. Dứt lời, anh ta xoay người muốn đi, nhưng không biết nghĩ đến điều gì lại đứng lại nhìn Lê Tiếu: “Tiểu Thất, hy vọng em sẽ thích món quà' anh tặng. Lời nói này lộ rõ thâm ý. Từng là quân sự của Thất tử, Tiêu Diệp Huy không bao giờ nói lung tung. Lê Tiếu thầm lo, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản cười khẽ: “Phiền anh bỏ công rồi. Tiêu Diệp Huy kín đáo nhìn cô, sau đó thoáng khom người, bước lên cầu thang sân trời. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương