Đối diện với khuôn mặt rạng rỡ và đáng yêu của Hách Minh Châu, Ôn Mạn thực sự không thể ghét nổi.

Nhưng trong lòng cô hiểu rằng, phần lớn là vì cô có tình cảm với Hách Thiệu Đình, nên mới đặc biệt khoan dung với Hách Minh Châu.

Suy nghĩ này khiến Ôn Mạn cảm thấy xấu hổ.

Cô không kìm được mà nhìn về phía Hách Thiệu Đình…

Hách Thiệu Đình nhận ra ánh mắt của cô, lòng có chút tức giận!

Sao vậy, cô thực sự muốn tiếp tục tiếp xúc với Cố Trường Khanh đến mức muốn đưa anh ta về nhà sao?

Ánh mắt Hách Thiệu Đình dừng lại trên Cố Trường Khanh.

Là đàn ông, Cố Trường Khanh nhanh chóng nhận ra sự khó chịu của anh. Anh ta khẽ nhếch môi, giả vờ hỏi một cách lịch sự, “Có phải quá phiền phức không?

Hách Thiệu Đình cười khẩy.

Anh nhẹ nhàng ôm eo Ôn Mạn, “Đương nhiên là không!

Ôn Mạn không ngờ anh sẽ đồng ý, đến lúc chỉ còn hai người, cô không nhịn được mà hỏi nhỏ, “Anh chắc chứ?

Hách Thiệu Đình nhìn cô một lúc, chậm rãi đáp.

“Anh nghĩ em khá vui khi thấy vậy, vừa rồi không phải trò chuyện rất tốt sao?

Ôn Mạn đoán rằng anh hiểu lầm, nên mới nói bóng gió như vậy.

Cô không giải thích.

Anh biết rõ quá khứ của cô và Cố Trường Khanh, nếu mỗi lần gặp nhau ở nơi công cộng mà khiến anh khó chịu, thì cô cũng chẳng thể làm gì khác.

Chỉ là cô thấy hơi tủi thân, khóe mắt hơi đỏ.

Kiều Cảnh Niên tình cờ nhìn thấy, ông bước tới mỉm cười, “Hai đứa giận nhau à? Thiệu Đình, con là đàn ông, nên nhường nhịn một chút. Con bé này ở nhà cũng được ba mẹ nâng niu, đến với con không nên chịu ấm ức.

Ông vỗ vai Hách Thiệu Đình, “Bớt nóng tính đi.

Hách Thiệu Đình rất kính trọng ông, gật đầu nhẹ.

Kiều Cảnh Niên có khách khác cần tiếp, ông quay đi nhưng trước khi rời khỏi còn nói với Ôn Mạn một câu đầy hàm ý, “Người có thể khiến Thiệu Đình tức giận không nhiều đâu!

Ôn Mạn đã từng chịu đựng quá nhiều đau khổ từ Cố Trường Khanh, giờ đã qua rồi.

Cô chỉ cười nhạt.

Kiều Cảnh Niên rất mến cô, ông đặc biệt tặng cô hai vé xem hòa nhạc và nói, “Có thời gian thì đến nghe nhé.

Ôn Mạn cảm thấy bất ngờ và vui mừng, nhẹ nhàng cầm lấy vé và cảm ơn ông, nỗi khó chịu ban nãy cũng tiêu tan.

Trên đường về, khi vừa lên xe.

Hách Thiệu Đình nắm lấy tay lái, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt rạng ngời của cô, giọng khàn khàn, “Vui đến vậy sao?

Ôn Mạn đưa hai tấm vé hòa nhạc cho anh xem.

“Chú Kiều cho à? Hách Thiệu Đình ngạc nhiên, vì Kiều Cảnh Niên vốn không phải là người thích giao thiệp, nhưng hôm nay ông ấy có vẻ rất quý mến Ôn Mạn.

Không chỉ bênh vực cô, mà còn tặng cô vé.

Ôn Mạn biết anh vẫn còn khó chịu vì Cố Trường Khanh, nên cố tình lấy lòng anh. Khi đèn đỏ, cô tựa cằm lên vai anh, nói nhẹ nhàng, “Anh đi với em nhé?

Hách Thiệu Đình nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm.

“Muốn anh đi cùng?

Thấy anh có vẻ đã dịu lại, cô khẽ ôm lấy cánh tay anh, “Ngoài anh ra em còn biết tìm ai? Hách Thiệu Đình, anh nói cho em nghe…

Giọng cô nhẹ nhàng, pha chút ngọt ngào nhưng vẫn giữ nét tinh khiết.

Yết hầu của Hách Thiệu Đình khẽ động.

Anh bắt đầu hối hận, lúc này anh thật sự chẳng muốn đôi co với Cố Trường Khanh, chỉ muốn ở bên Ôn Mạn…

Đèn xanh bật sáng.

Hách Thiệu Đình khởi động xe, bật dàn âm thanh, chọn một bản nhạc lãng mạn.

Thỉnh thoảng, anh khẽ nắm tay cô.

Ôn Mạn đoán rằng anh đã nguôi giận, cũng trở nên mềm mại hơn, tựa nhẹ vào ghế da, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt anh nghiêng nghiêng đầy phong độ, gò má thoáng hồng lên.

Dù sao cô cũng còn trẻ, khi người đàn ông vì cô mà ghen tuông và sẵn lòng nhượng bộ, ít nhiều khiến cô tự huyễn hoặc rằng có lẽ anh đối với cô là đặc biệt, và rằng họ có thể cùng nhau đi đến cuối cùng…