Khóe mắt Ôn Mạn hơi đỏ, đứng trong màn đêm đối diện với Cố Trường Khanh. Giữa họ từng có bốn năm tình cảm, nên dù là oán hay hận, trong ánh mắt vẫn còn chút dây dưa. Chỉ cách một lớp kính. Hách Thiệu Đình cầm ly rượu vang, nhìn chăm chú với vẻ mặt không cảm xúc. Ánh mắt anh thoáng chút không hài lòng. Anh không thích cảm xúc thoáng qua trong mắt Ôn Mạn, có lẽ cô không còn yêu Cố Trường Khanh, nhưng người đó vẫn để lại dấu ấn không phai trong lòng cô. Anh tự cười giễu mình, thì ra anh cũng có tính chiếm hữu mạnh mẽ, căn bệnh chung của đàn ông. Hách Minh Châu xuất hiện bên cạnh anh. Cô nhìn Cố Trường Khanh và Ôn Mạn đứng cùng nhau, cảm thấy bất an, lẩm bẩm, “Anh, sao Cố Trường Khanh lại ở cùng Ôn Mạn? Nhìn họ… Hách Thiệu Đình mong em gái mình mãi mãi không biết. Anh nhìn cặp đôi kia, thản nhiên nói dối, “Quên rồi sao? Lần trước Cố Trường Khanh không chịu cứu Ôn Mạn, cô ấy hẳn là ghi hận, anh ta chắc cũng không thích cô ấy. “Vậy sao! Hách Minh Châu chấp nhận lời giải thích này. Rồi cô hỏi chuyện khác, “Anh, chẳng phải Ôn Mạn là bạn gái của Giang Duệ sao? Sao bây giờ lại thành bạn gái của anh rồi? Hách Thiệu Đình cười nhạt, “Anh đã cưa đổ cô ấy trước Giang Duệ. Sao, có vấn đề gì à? Hách Minh Châu nhìn anh đầy thắc mắc. Rồi cô làm nũng, “Anh đúng là nhìn trúng vẻ ngoài của cô ấy. Hách Thiệu Đình không phủ nhận. Anh kéo em gái đến trước mặt và ôm nhẹ cô, cười khẽ, “Không phải em từng nói cô ấy có vẻ ngoài xinh đẹp, nấu ăn ngon, tính tình ngoan ngoãn và hiểu chuyện sao? Em còn muốn biết gì nữa? Hách Minh Châu khẽ nhăn mũi, tỏ vẻ chê bai anh. Quả nhiên, đàn ông đều suy nghĩ bằng nửa thân dưới, ngay cả người anh trai tài giỏi của cô cũng không ngoại lệ. “Anh đúng là hư quá! Cô suy nghĩ một chút rồi tò mò hỏi, “Hai người đang sống chung sao? Hách Thiệu Đình mỉm cười nhạt. Hư hỏng… đàn ông nào mà không hư hỏng? Gặp người phụ nữ mình muốn ôm, nhẫn nhịn chẳng khác nào giả bộ thánh nhân! Bỗng Hách Minh Châu nhớ ra một chuyện, nhẹ nhàng bảo anh, “Gần đây mẹ mê tín lắm, bà tìm một cao nhân xem bói cho anh, nói rằng người định mệnh của anh tuổi Mão. Tuổi Mão? Hách Thiệu Đình bất giác nghĩ đến Ôn Mạn, cô ấy cũng tuổi Mão. Có trùng hợp đến thế không? Anh không để lộ vẻ gì, khẽ gõ đầu em gái, “Em cũng tin vào mấy chuyện mê tín phong kiến đó sao? Hách Minh Châu suy nghĩ kỹ lại. Cũng đúng! Thầy bói từng nói cô hợp với người tuổi Mùi, mà Cố Trường Khanh không phải tuổi Mùi, vậy nên không đáng tin… Trong khi hai anh em trò chuyện, Ôn Mạn không muốn đứng riêng với Cố Trường Khanh, liền quay người muốn rời khỏi ban công. Vừa quay lại, cô thấy hai anh em nhà họ Hách. Cố Trường Khanh cũng quay người và thấy Hách Thiệu Đình cùng Hách Minh Châu đứng phía đối diện, không hiểu Hách Thiệu Đình đã nói gì, mà Minh Châu không hề giận dỗi, còn vui vẻ vẫy tay chào anh ta. Cố Trường Khanh toát mồ hôi lạnh. Hách Minh Châu bước tới, khoác tay anh, ngọt ngào nói, “Cố Trường Khanh, Ôn Mạn bây giờ là bạn gái của anh trai em rồi, sau này anh phải đối xử tốt với cô ấy đấy. Cố Trường Khanh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, rồi đưa ánh mắt về phía Ôn Mạn. Anh nói đầy ẩn ý, “Yên tâm, anh nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy. Hách Minh Châu kiễng chân hôn nhẹ anh một cái, “Em biết anh là người thương em nhất! Cố Trường Khanh cưng chiều cô như một đứa trẻ, quả nhiên Hách Minh Châu vui vẻ và đầy phấn khích, “Anh trai nói đồ ăn của Ôn Mạn rất ngon, hay là lát nữa chúng ta cùng đi ăn khuya nhé? Cô quay sang Ôn Mạn với vẻ mặt năn nỉ, “Làm ơn đi, ở đây đồ ăn em không quen.