Hách Chấn Đông tỏ vẻ không hài lòng: “Đây không phải là nhà của con sao? Khuya rồi còn chạy đi đâu? Tính tình Hách Chấn Đông khá nóng nảy, thường rất cứng rắn với mọi người. Người khác có thể e ngại ông, nhưng Hách Thiệu Đình thì không. Giọng anh lại càng thản nhiên hơn: “Con về lấy tài liệu. Hách Chấn Đông đành chịu, phẩy tay: “Mau cút đi! Làm một luật sư vớ vẩn, ngày ngày lo dọn dẹp hậu quả cho người khác, vậy mà lúc nào cũng bận rộn. Hách Thiệu Đình cười mỉa mai: “Hách Thị hàng năm bỏ ra 80 triệu để thuê con làm cố vấn pháp lý, con cứ tưởng ba biết rồi! Hách Chấn Đông tức giận cầm một cái chặn giấy ném qua. “Biến đi! Hách Thiệu Đình nhanh chóng rời đi. Vừa ngồi vào xe, ông già nhà anh đã đi theo xuống, mở cửa xe mắng: “Giỏi lắm, uống nửa lít rượu trắng rồi còn tự lái xe về? Giỏi như vậy sao không lái thẳng tên lửa mà lên trời luôn đi? Hách Thiệu Đình xuống xe, đưa chìa khóa cho tài xế. Tài xế là người thân cận lâu năm trong nhà, thấy cậu chủ tâm trạng không tốt nên cũng không dám nói nhiều, chỉ yên lặng lái xe đưa anh về căn hộ. Xe dừng lại. Hách Thiệu Đình tựa vào lưng ghế, khẽ thở dài: “Chú Lý, chú về trước đi. Chú Lý bất đắc dĩ rời đi. Hách Thiệu Đình ngồi yên trong xe, lấy ra một điếu thuốc đặt lên môi. Lửa từ bật lửa lóe lên. Ngón tay thanh nhã của anh kẹp điếu thuốc trắng muốt, chậm rãi nhả khói. Làn khói xộc vào phổi, mang lại một cảm giác đau nhói. Điều đó làm anh thấy dễ chịu hơn! Sau khi rít bốn, năm điếu liên tục, anh mới xuống xe, bước vào căn hộ. Mở cửa ra, trong phòng khách tối mờ. Nhưng không phải hoàn toàn không có ánh sáng, rèm cửa phòng khách được kéo ra, ánh trăng nhàn nhạt tràn vào, bao phủ cả căn phòng, tạo nên một không gian lãng mạn, đẹp đến lạ thường. Hách Thiệu Đình ném áo khoác lên sofa, nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ chính, bật đèn ngủ ở đầu giường. Ôn Mạn đang say ngủ. Khuôn mặt xinh đẹp như đóa hoa mai trắng của cô áp trên gối, mái tóc dài màu trà xõa trên gối, trông rất xinh đẹp. Hách Thiệu Đình luồn tay vào chăn, khẽ trêu đùa cô! Ôn Mạn bị đánh thức. Đôi mắt cô ươn ướt, cắn nhẹ môi nhìn anh. Cô không dám ngăn cản, cũng không dám né tránh, chỉ nằm đó, để anh muốn làm gì thì làm. Hách Thiệu Đình nâng đầu cô lên và hôn cô. Nụ hôn càng lúc càng sâu… Một lúc sau, Ôn Mạn chịu không nổi, tựa mặt lên vai anh, không muốn để anh hôn tiếp. Cô thở gấp, giọng khẽ trách: “Sao anh lại về? Mùi rượu nồng quá. Hách Thiệu Đình thở nhẹ mấy chữ: “Ừ, rượu trắng trong tiệc gia đình. Anh ôm cô ngồi trên giường, nhưng dường như không có ý định tiến xa hơn, Ôn Mạn nhẹ nhàng nói: “Anh đi tắm đi, em nấu mì cho anh nhé? Giọng cô nhẹ nhàng đến mức khiến Hách Thiệu Đình không nhịn được, cúi đầu hôn cô lần nữa. Nụ hôn triền miên, dường như muốn kéo dài mãi mãi! Ôn Mạn vô thức ôm chặt lấy anh, những ngón tay thon dài của cô vẽ lên lưng anh những đường mảnh trên lớp áo sơ mi, thực ra cả hai đều đang rất rung động, Hách Thiệu Đình cũng muốn cứ thế tiến xa hơn. Nhưng anh lại cảm thấy, làm vậy tối nay sẽ hơi vội vàng với Ôn Mạn. Cuối cùng, anh kết thúc nụ hôn. “Anh đi tắm! Em làm mì gà nấm nhé. Vừa nói, anh vừa cởi đồ đi vào phòng tắm, là người nghiêm túc vậy mà quần áo vứt lung tung khắp nơi… Ôn Mạn biết anh cố tình làm vậy. Mặt cô đỏ bừng, tim đập rộn ràng, không dám nhìn cơ thể anh. Ôn Mạn nhặt đồ anh lên, đặt vào giỏ giặt, rồi đi vào bếp làm mì, tay nghề của cô khéo léo, chưa đến 10 phút đã xong. Màu xanh, màu trắng của tô mì hài hòa. Thêm vài giọt dầu mè. Trông vừa đẹp mắt, vừa thơm ngon. Hách Thiệu Đình tắm xong đi ra, ngồi vào bàn bắt đầu ăn mì. Ra ngoài xã giao nhiều, anh càng ưa chuộng các món ăn gia đình, tay nghề của Ôn Mạn không phải cao siêu nhưng rất hợp khẩu vị anh. Vừa ăn, anh vừa dùng điện thoại xử lý vài công việc, rồi quay sang nhìn Ôn Mạn. “Em làm tóc à?