Nghe vậy, Ôn Mạn không khỏi ngẩng đầu lên.

Cô thấy Đinh Tranh đang trò chuyện với một vài quý bà.

Những quý bà ấy từng là phụ huynh của học sinh học đàn piano của Ôn Mạn. Trước đây quan hệ của họ với cô khá tốt, nhưng từ khi danh tiếng của Ôn Mạn bị ảnh hưởng, họ đồng loạt yêu cầu thay giáo viên, và Đinh Tranh đã tiếp nhận tất cả học sinh của cô.

Lúc này lại tình cờ gặp nhau, không khí khá tế nhị, những quý bà ấy cố gượng cười nhưng không chủ động bắt chuyện.

Ôn Mạn vẫn tự nhiên chào hỏi.

Đinh Tranh bị Cố Trường Khanh bỏ rơi, trong lòng căm ghét Ôn Mạn nhất. Lần này tình cờ gặp cô, lại có phụ huynh bên cạnh, đúng là trời cho cơ hội để hạ nhục Ôn Mạn.

Đinh Tranh thản nhiên bước đến.

Cô ta cất giọng nhẹ nhàng: “Ôn Mạn, không ngờ lại gặp cô ở đây! Xem ra sau khi từ chức, cuộc sống của cô cũng không tệ nhỉ. Cà phê ở đây đâu phải ai cũng có thể tùy tiện chi trả được, nhất là khi nhà cô gặp chuyện, không thể như xưa nữa.

Ôn Mạn cười điềm nhiên.

Đinh Tranh cố ý nâng giọng: “Trên diễn đàn trường có tin đồn ấy không phải thật chứ? Ôn Mạn, chẳng lẽ cô vì hư vinh mà cặp với một ông già à?

Những quý bà ấy hít một hơi ngạc nhiên.

Họ chợt nhận ra rằng Ôn Mạn rất xinh đẹp. Trước đây cô thường xuyên đến nhà họ dạy kèm miễn phí, không chừng là để quyến rũ chồng họ!

Thế là ấn tượng của họ về Ôn Mạn càng xấu hơn!

Ôn Mạn không phản bác.

Cô mỉm cười đáp: “Đúng là có người, chỉ vừa mới quen thôi.

Đinh Tranh sững sờ.

Cô ta không ngờ Ôn Mạn lại thẳng thắn thừa nhận như vậy. Ha, xem ra cô ấy đã tìm được một ông già giàu có, cả đời sau không lo thiếu tiền rồi!

Đinh Tranh cũng cười, nói với mấy quý bà: “Mỗi người đều có chí hướng riêng mà!

Các phụ huynh tỏ ra thân thiện, lễ phép với Đinh Tranh, giống như cách họ từng đối xử với Ôn Mạn.

“Chúng tôi yên tâm khi giao con cho cô Đinh dạy dỗ.

“Quan trọng là nhân phẩm.

“Cô Đinh nhìn qua là người đàng hoàng tử tế.

...

Đinh Tranh được đám quý bà tán tụng, mà mấy người này đều là học sinh mà cô ta cướp từ Ôn Mạn, nên trong lòng cô ta cảm thấy cực kỳ hả hê.

Cô ta ghé sát vào Ôn Mạn, hạ giọng: “Nếu là tôi, thì tôi sẽ không đi họp lớp! Đỡ mất mặt!

Ôn Mạn cụp mắt xuống.

Cô khẽ thở dài: “Vì một người như Cố Trường Khanh, có đáng không? Lúc mới vào đại học, cô và Đinh Tranh từng là bạn khá thân, nhưng vì Cố Trường Khanh mà ngày càng xa cách.

Đinh Tranh cười lạnh rồi bỏ đi.

Đáng hay không đâu đến lượt Ôn Mạn phán xét, cô ta chỉ muốn thấy Ôn Mạn không có lấy một ngày vui vẻ.

Người xung quanh đã tản đi, Ôn Mạn quay sang nhìn Bạch Vi.

“Hôm nay cậu kiềm chế ghê, chứ bình thường là không nhịn nổi rồi.

Bạch Vi vén tóc, nói: “Phải để phần hay ho cho hồi sau chứ! Ôn Mạn… cậu nói xem trong buổi họp lớp, khi Hách Thiệu Đình ngồi cạnh cậu, đám người đó sẽ có biểu cảm gì? Vừa rồi mấy người đó, đừng nhìn vẻ bề ngoài, chứ chồng họ đều phải nhờ vào Hách Thị mà sống cả đấy, chưa kể đến địa vị của luật sư Hách trong giới luật, xử lý chồng họ thì chỉ trong tích tắc thôi.

Ôn Mạn nghĩ đến người đàn ông đó, khẽ mỉm cười.

Cô uống một ngụm cà phê để che giấu, hỏi: “Anh ấy giỏi đến thế sao?

Bạch Vi buông một câu hàm ý: “Anh ấy có giỏi hay không, chẳng phải cậu biết rõ nhất sao?

Ôn Mạn không muốn nói thêm.

Đúng lúc đó, Hách Thiệu Đình gửi tin nhắn đến, chỉ có một dòng ngắn gọn.

“Cô giáo Ôn, tối qua thấy thế nào?

Mặt Ôn Mạn nóng bừng, cô cắn môi trả lời.

“Cũng được.

Vừa gửi đi xong, điện thoại cô lại rung, Hách Thiệu Đình nhắn tiếp.

“Anh thấy rất tuyệt! Thứ Bảy họp lớp, chúng ta về sớm nhé?

Ôn Mạn không biết đáp lại thế nào thì Bạch Vi đã giật lấy điện thoại, và lập tức cảm thấy không thể nhìn nổi nữa… Trời ơi! Chuyện riêng tư mà luật sư Hách cũng có thể nói thẳng ra như thế.

Đúng là đủ táo bạo!