Giang Lan không làm càn nữa. Hắn rất hiếm khi thấy Hách Kiều như thế này, nhẹ giọng mở miệng:“Anh không hỏi nữa, đừng khóc. Hách Kiều nhẹ nhàng đẩy hắn ra, hai tay ôm lấy bản thân, giọng cô nghẹn ngào đến mức không thốt nên lời:“Giang Lan, như anh mong muốn, anh đã thành công khiến Tôn Tư Nam biết điều mà rút lui rồi! Đúng, tôi với anh ấy tám phần là chẳng còn hy vọng! Nhưng còn chúng ta thì sao? Anh đã bao giờ nghĩ đến, việc anh đến tìm tôi hôm nay là vì bốc đồng, hay thực sự nghĩ đến chuyện cả đời? Với anh, tôi chẳng qua cũng chỉ là một món đồ mà hiện tại anh muốn có, là một thứ khiến anh thấy vừa mắt. Nói thẳng ra, tôi chẳng qua cũng chỉ là người phụ nữ mà anh từng chơi chán rồi, giờ lại muốn quay về chơi tiếp… mà thôi! “Anh không cần chịu trách nhiệm với ai cả, nhưng tôi thì khác, tôi thật sự muốn tìm một người để kết hôn. “Tôi muốn hỏi anh, Giang Lan, dù tôi và anh có thể quay lại với nhau… thì anh có thể cưới tôi không? Ngay lúc này đây, anh có thể quyết định kết hôn với tôi không? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương